Với kết cục này, Mạnh Uyển chẳng có gì để tiếc nuối cả.
Nàng đã dốc hết tâm trí của nửa đời người, thực sự đã quá mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi. Tốt nhất là có thể bước qua cầu Nại Hà, uống bát canh Mạnh Bà, quên sạch chuyện xưa, chẳng còn phiền não.
Nhưng chẳng biết là ông trời trêu đùa hay thương xót, vào khoảnh khắc dầu cạn đèn tắt, Mạnh Uyển lại mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã quay về năm Hi Khánh thứ hai mươi ba.
Năm ấy, nàng vừa tròn mười bảy.
Khi này, nàng vẫn chưa nhập cung, cũng chưa vướng vào vòng xoáy tranh đấu chốn nội đình. Phụ mẫu, huynh trưởng của nàng đều còn sống, bằng hữu vẫn an yên, chưa kết thù chuốc oán với bất kỳ ai, những biến cố thay đổi vận mệnh nàng vẫn chưa xảy ra.
Nàng có thể làm lại từ đầu.
Mạnh Uyển tựa người bên song cửa, đưa tay đón lấy cánh hoa hạnh bị gió lay rụng.
Trúc Linh đứng phía sau nàng hồi lâu, thấy nàng cứ nhìn ra ngoài cửa sổ không nhúc nhích, cuối cùng cũng nhịn không được mà khẽ bật cười: “Cô nương, đến giờ uống thuốc rồi.”
Mạnh Uyển hoàn hồn, quay đầu mỉm cười với Trúc Linh: “Đến từ lúc nào vậy? Đi đứng cũng chẳng có tiếng động gì hết.”
“Nô tỳ đã vào một lúc lâu rồi, chỉ là cô nương nghĩ ngợi quá chuyên tâm, nên không nhận ra thôi.” Trúc Linh đặt bát thuốc xuống, trêu ghẹo: “Sao dạo này cô nương cứ như mất hồn thế? Chẳng lẽ giả bệnh lâu quá, giờ nhập vai đến hóa ngốc luôn rồi?”
Mạnh Uyển cầm bát thuốc lên, đổ hết vào chậu cây, uể oải nói: “Có lẽ do bị nhốt trong phòng lâu quá, đầu óc có chút mụ mị.”
“Phải rồi, hôm nay nô tỳ tình cờ nghe lão gia và phu nhân nói chuyện trong sảnh, danh sách bồi học của Bình Gia công chúa đã được định, chắc sẽ không có gì thay đổi đâu.”
Nói đến đây, Trúc Linh cong mắt, cười đầy ẩn ý: “Như vậy thì bệnh của cô nương chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn.”
Bao ngày thấp thỏm cuối cùng cũng chờ được tin này, Mạnh Uyển không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến đời trước, Bình Gia công chúa đã hành hạ người bên cạnh như thế nào, nàng vẫn không nhịn được mà hỏi thêm: “Ngươi có biết lần này có ai được chọn không?”
“Cũng chỉ là tiểu thư con nhà Thượng thư hay Thị lang nào đó thôi, nô tỳ không chú ý lắm. Nếu cô nương muốn biết, nô tỳ sẽ đi hỏi thêm.”
Mạnh Uyển lắc đầu: “Không cần đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Trúc Linh hơi khựng lại, chân mày thoáng vẻ nghi hoặc, chậm rãi nói: “Nói ra cũng lạ, nô tỳ cứ tưởng làm bồi học cho công chúa hòa thân, tiểu thư nhà quan sẽ không mấy mặn mà. Ai dè lại có kẻ vì muốn được chọn mà ra sức đút lót Lễ bộ và nội cung. Hoàng thượng tức giận, giáng tội mấy vị quan viên và cung nhân liên quan, nghe nói cả thị nữ thân cận bên Hoàng hậu cũng bị vạ lây.”