Song Trọng Sinh: Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Từ Kiếp Trước

Chương 6: Sống lại một đời

"Nếu ngươi lo lắng, thì có thể yên tâm. Chuyện này do ngươi khởi đầu, cũng nên kết thúc tại ngươi. Chiêu Minh đã hứa với ta, sẽ không liên lụy đến kẻ khác."

"Tính tình Trường Lạc thẳng thắn, ta lo sau khi ta đi, nàng ấy sẽ hành động nông nổi. Nếu lúc đó xảy ra chuyện, mong ngươi..."

"Trường Lạc Trưởng công chúa cũng xem như là em chồng của ta, ta sẽ bảo vệ nàng ấy chu toàn."

Tạ Huyền Tích khẽ gật đầu, ánh mắt vô thức rơi xuống chén ngọc trước mặt. Trong làn rượu màu hổ phách, ánh nến nhảy nhót lập lòe, nhưng hình dáng ngọn lửa đã mơ hồ không rõ, giống như quãng thời gian mười mấy năm bị xáo trộn tan nát.

Vật đổi sao dời, đến cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng thoảng qua.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy mọi thứ đều vô cùng nhàm chán.

Mạnh Uyển hé môi, như thể còn chờ Tạ Huyền Tích nói gì đó, hoặc có lẽ, nàng đang mong đợi hắn nói gì đó. Nhưng hắn đột nhiên ngửa đầu rồi uống cạn chén rượu một cách dứt khoát, hoàn toàn không chút do dự nào.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng chén ngọc vỡ vụn trong trẻo.

"Chuyện đã xong rồi, nương nương, chúng ta đến đây là kết thúc."

Đó là câu cuối cùng hắn nói với nàng.

Trọng Sinh

Mạnh Uyển lại mơ thấy kiếp trước.

Dạo gần đây, nàng ngủ không yên, thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa đêm, đầu óc mơ hồ, chẳng thể phân biệt rõ những ký ức xa xôi kia với hiện thực trước mắt, rốt cuộc đâu là thật, đâu mới là hư ảo.

Sau khi Tạ Huyền Tích qua đời, dù Tạ Chiêu Minh vẫn canh cánh trong lòng chuyện Mạnh Uyển âm thầm ban chết cho hắn, nhưng khi ấy hắn ta vẫn còn chưa đủ thế lực, vẫn phải dựa vào Mạnh Uyển để củng cố vị thế trong triều, chỉ có thể nén giận, tiếp tục thỉnh cầu nàng ra mặt nhϊếp chính.

Thế là Mạnh Uyển thay thế Tạ Huyền Tích, trở thành nhân vật quyền lực nhất triều đình.

Tuy nhiên, khi mọi người tưởng rằng cuộc đấu đá giữa đảng Hoàng đế và phe Nhϊếp chính vương trước đây sẽ đổi hình thái mà tiếp tục dưới danh nghĩa của đảng Hoàng đế và đảng Thái hậu, thì Thái hậu Mạnh Uyển lại bất ngờ lâm trọng bệnh, một trận không gượng dậy nổi.

Dân gian đồn rằng đây là do đảng Hoàng đế ám hại, nhưng nhiều người tin rằng Mạnh Uyển là vì lao lực quá độ, đến khi trừ bỏ được mối họa lớn nhất thì tinh thần buông lỏng, thân thể cũng theo đó mà suy sụp.

Bước sang năm mới, sức khỏe của Mạnh Uyển xuống dốc trầm trọng, ngự y trong cung cũng đều bó tay. Tạ Chiêu Minh tìm khắp danh y thiên hạ mà chẳng có kết quả, đành phải chuẩn bị hậu sự cho Thái hậu.

Mùa xuân năm Tuyên Hòa thứ mười bảy, Thái hậu Mạnh thị băng hà tại Trùng Hoa cung. Thánh thượng đau đớn khôn nguôi, ngừng triều mười ngày, tự tay soạn thụy hiệu “Khang Hiển Nhân Ý Thánh Thái hậu”, tổ chức tang lễ xa hoa bậc nhất, có thể xem là vinh quang lúc sống, tiếc thương khi chết.