1122

Chương 2: Anh là Alpha hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp (2)

Sự thật chứng minh, anh thực sự muốn phát điên rồi.

Mỗi lần đến tập đoàn Ngân Hà, chỉ cần Yến Nam Sâm nhìn thấy anh, chắc chắn sẽ tìm ra khuyết điểm trên người anh, sau chuyện cà vạt lần trước anh đã không thắt cà vạt nữa, nhưng áo sơ mi anh mặc, giày da anh mang, đều bị nói.

"Trợ lý Giang, tôi không thích anh mặc áo sơ mi xanh, lần sau cứ mặc màu trắng đi."

"Trợ lý Giang, tôi không nghĩ anh ở độ tuổi này lại phù hợp với kiểu giày da này, nếu anh không biết phối đồ, có lẽ tôi có thể cho anh vài lời khuyên."

Thậm chí, đến cả bút của anh cũng bị nói.

Giang Nhất đang ở bộ phận thư ký để bàn bạc với thư ký của tập đoàn Ngân Hà về những việc tiếp theo thì nghe thấy tiếng nói sau lưng, ngay sau đó cây bút trong tay anh đã bị rút đi, anh ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Không ngờ lại đυ.ng vào ánh mắt của Yến Nam Sâm, anh cố nén sự tức giận trong đáy mắt, thay bằng một nụ cười lịch sự: "Chào Yến tổng, là cậu à."

... Hôm nay lẽ ra không có việc gì cần nói với Yến Nam Sâm đâu nhỉ?

Sau đó anh thấy cây bút máy của mình bị Yến Nam Sâm cầm trong tay, chỉ thấy Yến Nam Sâm cúi đầu nhìn cây bút của anh, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang nghiên cứu thứ gì đó.

"?" Giang Nhất nghi hoặc: "Sao vậy Yến tổng, bút có vấn đề gì sao?"

"Cây bút này xấu quá." Yến Nam Sâm trả bút lại cho Giang Nhất, xoay người rời khỏi bộ phận thư ký: "Bỏ đi, không hợp với anh."

Giang Nhất: "..." Đến cả bút cũng phải nói, thực sự muốn đánh hắn, nhưng Đoạn tổng của anh đã dặn không được kích động, kích động là ma quỷ.

"Ê Giang Nhất."

Giang Nhất quay đầu lại, nghe thấy trợ lý của Yến Nam Sâm gọi anh: "Sao vậy?"

"Tôi phát hiện Yến tổng đối với anh rất khác biệt." Trợ lý hạ giọng, thần bí nói: "Yến tổng có chứng ám ảnh cưỡng chế, nhưng chứng ám ảnh cưỡng chế của anh ấy luôn là với bản thân, hiếm khi yêu cầu những người xung quanh anh ấy đạt đến yêu cầu của anh ấy, cho dù có thì cũng không giống như với anh như vậy."

Giang Nhất nghĩ thầm, cho nên mới nói Yến Nam Sâm bị bệnh thần kinh, rảnh rỗi lại tìm anh gây phiền phức, anh cúi đầu tiếp tục ký tên: "Không có đâu."

Thiên chi kiêu tử thì sao, có tiền có thế thì thế nào, không biết tôn trọng người khác thì mặc kệ hắn.

"Tôi cảm thấy yêu cầu của Yến tổng đối với anh giống như yêu cầu của anh ấy đối với bản thân, dường như anh ấy muốn anh trở thành con người của anh ấy, nói cách khác, là muốn anh phải đạt đến yêu cầu hài lòng nhất của anh ấy."

Giang Nhất ký xong những văn kiện cần ký, gập bút đứng dậy, cười đưa văn kiện cho trợ lý của Yến Nam Sâm: "Nhờ có sự ưu ái, cảm ơn."

Nói xong liền cầm đồ của mình rời đi.

Buổi tối tan làm, bạn bè mời anh đến quán bar nghe nhạc.

"Giang Nhất, gần đây sao cậu cứ hay tăng ca vậy?"

Môi trường của quán bar rất tốt, mọi người nói chuyện cũng lịch sự, âm nhạc R&B thư thái trên sân khấu cũng thư giãn trong lòng người, vô cùng thoải mái.