Trong làn sương mỏng của buổi sớm, mí mắt cô gái gầy gò khẽ động đậy, cảm nhận được hơi thở nóng rực phả lên mặt mình. Chỉ cần vậy thôi, nàng đã đoán ra tình hình hiện tại.
Chẳng trách trong mơ lại thấy một tên dã nhân đầy lông lá chằm chằm nhìn mình, thèm thuồng nhỏ dãi. Còn chưa mở mắt, nàng đã cau ngươi khó chịu.
Quả nhiên, "dã nhân" Nguyễn Văn Diệu đang chồm bên cạnh giường, ánh mắt sáng rực như soi thấu linh hồn, dán chặt vào "cô vợ nhỏ" mới nhặt được.
Hắn tưởng mình lén lút, khẽ đưa ngón tay ra thử xem nàng còn thở không.
"Ơ?" Nguyễn Văn Diệu nghi hoặc, lại ghé sát hơn. Mặt ngón tay không cảm nhận được gì cả, chẳng lẽ "cô vợ nhỏ" này không qua nổi đêm đầu tiên mà chết rồi sao?
Hắn lập tức hoảng hốt, miệng hé ra định gọi cha.
Ngón tay luống cuống chạm tới cổ nàng để bắt mạch.
Đúng lúc ấy, cổ tay hắn bất ngờ bị một bàn tay nhỏ lạnh toát nắm chặt. Cảm giác ấy vừa quen thuộc, vừa khiến người ta rùng mình nhưng lại yên lòng.
"A Nhuyễn, em chưa chết à? Tốt quá rồi!" Nguyễn Văn Diệu thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cười rộng tới tận mang tai.
Qua được đêm đầu tiên, có lẽ "cô vợ nhỏ" này sẽ sống sót được chăng?
Có lẽ thế... nhưng hắn vẫn chưa yên tâm.
Nhớ lần trước nhặt được con thỏ, nó còn chẳng sống nổi qua một đêm. Cách đây vài năm, con sói con nhặt về may mắn qua được đêm đầu, nhưng không ăn uống được, chẳng mấy chốc cũng chết.
Ánh mắt cô gái lạnh lùng liếc nhìn "dã nhân" trước mặt.
Từ tối qua, tên nhóc hoang dã này đã luôn trong trạng thái háo hức thái quá. Khi nàng tắm, hắn nấp sau tấm ván cửa mục nát lén nhìn, chẳng bao lâu đã không nhịn được mà gọi to:
"A Nhuyễn, em không sao chứ? Có cần ta giúp không?"
"Em đứng vững không? Hay để ta giúp em tắm nhé?"
Nghĩ đến đây, cô gái nghẹn một bụng tức, thật không hiểu nổi làm sao trên đời lại có kẻ mặt dày đến vậy. Lén nhìn người ta tắm mà chẳng thèm che giấu, còn trơ trẽn đề nghị giúp đỡ.
Không biết xấu hổ! Thật là không biết xấu hổ!
Dù bây giờ nàng gầy trơ xương, trông chẳng khác gì một bộ xương khô, nhưng vẫn biết thế nào là liêm sỉ.
Nàng còn tưởng với cái vẻ háo hức ấy, tên nhóc hoang dã này tối qua nhất định sẽ làm chuyện bậy bạ.
Không ngờ hắn chỉ liếc nhìn cái giường chật chội, lẩm bẩm:
"Giường nhỏ quá nhỉ."
Rồi tự mình ôm cuộn cỏ rơm, chui ra góc tường ngủ.
Nàng vốn nghĩ mình sẽ không ngủ nổi, nào ngờ tiếng dế kêu ngoài cửa sổ ru nàng vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Nhưng vừa sáng sớm, tên nhóc háo sắc kia lại dán mắt vào nàng, nếu không kịp tóm lấy cổ tay hắn, có lẽ bàn tay lông lá ấy đã chui vào trong áo nàng rồi.
Hừ, đúng là đàn ông chẳng ai tốt đẹp cả!
Ca ca hờ của nàng, khi bằng tuổi tên nhóc này, đã có mấy nàng hầu bên cạnh rồi.
Đàn ông, hừ!