Nhặt Được Tiểu Phúc Tinh Trong Núi

Chương 4

Ăn xong bát cháo, Nguyễn Văn Diệu vội vàng đổ nốt phần còn lại vào bát của cha, rồi nhanh nhẹn rửa nồi, múc đầy nước, nhóm lửa đun sôi.

Nguyễn Lão Tam trừng mắt nhìn thằng con bận rộn hết mình, thật sự muốn trợn ngược mắt lên tận trời.

Bình thường chẳng bao giờ thấy nó siêng năng thế, nếu mà được vậy từ trước thì hai cha con đâu đến nỗi phải mò xác ở bãi tha ma để kiếm ăn.

"A Nhuyễn, tắm thôi!" Nguyễn Văn Diệu nói, tất tả xách một thùng nước nóng vào phòng cho "vợ".

Bị bỏ lại trong bếp, Nguyễn Lão Tam khịt mũi khó chịu, trợn trắng mắt nhìn lên trời. Lại còn đun nước nóng cho vợ nó tắm cơ đấy, ông thật không hiểu nổi, thằng con này rốt cuộc làm sao mà cưng chiều vợ đến mức ấy. Lấy vợ chứ có phải nhặt được báu vật đâu.

Ông ấy liếc sang đống củi, rút ra một cành cây chắc chắn, vung thử vài cái. Ừm, gậy tốt đấy.

Ngày mai, ông ấy nhất định phải dạy cho thằng con này thế nào là làm chồng người ta.

Còn thằng "chồng nhỏ siêng năng" kia thì chẳng hề hay biết mình sắp ăn đòn, vẫn ngốc nghếch quấn lấy "vợ" như gà con.

"A Nhuyễn, em không có quần áo phải không? Hay là tắm xong mặc tạm đồ của ta nhé. Hình như ta có cái áo bông, mặc ấm lắm. Em có mặc quần không?"

Nguyễn Văn Diệu cười ngớ ngẩn nhìn "vợ", hỏi với vẻ mặt chân thành hết mức.

Cô gái bị gọi là A Nhuyễn nắm chặt tay thành nắm đấm, dù có không muốn sống nữa, nàng cũng không thể chịu đựng sự sỉ nhục như thế này.

Thằng nhóc hoang dã này nhìn chưa lớn hẳn, lông còn chưa mọc đủ, mà đã vội vã háo sắc thế sao?

Với bộ dạng gầy trơ xương của nàng bây giờ, thằng nhóc này chắc chưa từng thấy phụ nữ thật sự. Lẽ nào đêm nay nó định giở trò?

Nghĩ đến đó, lòng nàng tràn đầy sự chán ghét lẫn phẫn nộ. Nàng biết rõ, dù là đàn ông mù cũng chẳng muốn chạm vào cơ thể chỉ còn da bọc xương như nàng. Đυ.ng vào chắc cũng sợ hãi mà bỏ chạy.

Nhưng thằng nhóc hoang dã này lại khiến nàng tức đến mức muốn gϊếŧ người.

Nàng liếc nhìn cái gáo nước trong thùng, ánh mắt đầy sát khí.

Không biết mình đang tự chuốc họa vào thân, thậm chí còn rước lấy sát ý, Nguyễn Văn Diệu vẫn lải nhải không dứt:

"Váy của em dính mùi xác chết, phải giặt đi, giờ không mặc được đâu. Nhà ta lại chẳng có váy, em mặc quần ta được không? E là eo ta to hơn em một vòng, mặc vào chắc rơi mất thôi. Ôi, phiền quá đi! Con gái bình thường mặc gì nhỉ? Phụ nữ trong làng hình như cũng mặc quần thì phải..."

Nghe hắn lảm nhảm mãi, A Nhuyễn tạm thời kiềm chế ý định vớ lấy cái gáo nước đập chết hắn.

Nhưng tiếng hắn ríu rít bên tai khiến nàng nhức đầu không chịu nổi, không đến mức muốn gϊếŧ, nhưng chí ít cũng muốn đập cho hắn ta ngất xỉu.

Thật sự quá ồn ào!

Trong ngôi làng nhỏ giữa rừng núi Long Vụ mịt mờ sương độc, ánh sáng lờ mờ nhạt nhòa soi rọi, khiến khoảng sân nhỏ xíu rách nát cũng ấm áp đôi chút.

Tiếng ồn ào trong nhà dần lắng xuống, ngoài sân, một lão già đang cầm cành cây chắc nịch vung vẩy trong không trung, tạo nên tiếng gió vun vυ't.