Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Chú Của Bạn Trai Cũ

Chương 3: Hợp đồng hôn nhân

Ngụy Gia An đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm Ngụy Vân Đình một lúc, cuối cùng cũng vì sợ hắn mà rời đi. Ngay sau khi anh ta rời đi không lâu, có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, nhưng hình như cửa không khóa, một cánh tay trực tiếp đẩy cửa vào trong.

“Giờ này cậu làm gì ở đây? Hơn nữa lấy bản hợp đồng này ra làm gì?” Trần Kiệt vừa đến đã từ trên đầu hỏi thẳng xuống, anh là một trong những người bạn thân nhất của Ngụy Vân Đình, là người cuồng công việc điển hình, ấy thế mà lại là người lập gia đình sớm, có con trai năm nay đã gần 1 tuổi.

Là thư kí kiêm một người bạn tốt, hiển nhiên Trần Kiệt biết Ngụy Vân Đình thích Khương Thời Nghi đến thế nào. Bản hợp đồng mà anh cầm trên tay là những đêm Ngụy Vân Đình nhớ cậu đến chịu không nổi, muốn ngay lập tức lái xe đi tìm cậu ngay trong đêm, chỉ đành viết ra những dòng chữ thỏa mãn ham muốn của bản thân, một bản hợp đồng hôn nhân chính hiệu.

Nội dung bản hợp đồng ấy phải nói là không có giá trị thực tế một chút nào cả, phần lớn Khương Thời Nghi đều nhận được một khoản lợi ích rất lớn. Ngược lại là hắn, chẳng nhận được gì nhiều từ bản hợp đồng ấy. Hiển nhiên hợp đồng hôn nhân không có giá trị về mặt pháp luật, chỉ là thứ thỏa mãn suy nghĩ ấu trĩ của Ngụy Vân Đình, nhưng Ngụy Vân Đình vẫn cứng đầu mặc kệ.

Bản hợp đồng ấy đã được sửa lại đâu đó trên dưới 10 lần, cứ mỗi lần cháu trai đến đòi tiền, Ngụy Vân Đình đều sửa lại bản hợp đồng một lần. Hiển nhiên Trần Kiệt biết bản hợp đồng này dành cho ai, nhưng anh ta không biết tại sao lúc này Ngụy Vân Đình lại lấy nó ra.

“Cậu không đợi Khương Thời Nghi nữa?” Trần Kiệt hỏi một câu chí mạng, câu nói này làm Ngụy Vân Đình phải quay sang liếc anh một cái.

“Điên à?” Nói rồi hắn đứng lên, đi tới trước một căn phòng mở cửa ra. Trần Kiệt nhìn qua ánh đèn lờ mờ thấy một người đàn ông nằm trên đó. Anh ta run lẩy bẩy hỏi.

“Này, cậu đã ấy người ta rồi à? Tuy cậu là sếp tôi nhưng không có nghĩa là cậu được làm bậy rồi để tôi dọn đâu.”

Ngụy Vân Đình cảm thấy nhức đầu, hắn hắng giọng. “Là Khương Thời Nghi.”

“Thế thì càng không được! Cậu ấy là bạn trai của cháu cậu mà!!”

“Im lặng đi, cậu nói nhiều quá rồi đấy.” Ngụy Vân Đình đóng cửa lại, không cho Trần Kiệt nhìn nữa. “Em ấy chia tay rồi.”

“Ngụy Vân Đình, cậu không thể làm như vậy được, cậu ấy mới chia tay mà cậu đã làm thế với người ta.” Trần Kiệt lắc lắc đầu.

“Tôi chưa làm gì cả, em ấy say rồi.” Một tia đau nhói xẹt qua l*иg ngực hắn, Ngụy Vân Đình cảm thấy cổ họng mình khô khốc, mãi một lúc mới nói thêm. “Em ấy bị cắm sừng.”

Trần Kiệt nghe vậy thì không hỏi gì thêm, một lúc sau anh ta đặt văn kiện xuống bàn, vỗ lên vai Ngụy Vân Đình mấy cái nhưng không nói gì, sau đó rời đi.

Ngụy Vân Đình cởi bỏ áo vest bên ngoài vắt lên một bên ghế sofa, lòng nặng trĩu ngồi xuống một bên, sau đó cầm văn kiện lên đọc đi đọc lại mấy lần, đặt bút xuống kí vào.

Hắn đặt văn kiện lên bàn trong phòng khách, nới lỏng cúc áo rồi dựa vào lưng ghế sofa. Chợp mắt được 4 tiếng hắn đã tỉnh giấc, vì thời gian còn sớm nên hắn ra ngoài chạy bộ một vòng, đến khi quay lại Khương Thời Nghi vẫn chưa tỉnh dậy.

Ngụy Vân Đình đem hết công việc từ công ty về nhà một hôm, giải quyết vô cùng nhanh chóng trước buổi trưa, sau đó mở họp online thêm một tiếng.

Trước mắt hắn có thể nghỉ ngơi đến chiều, mang văn kiện vào phòng cậu đang nằm rồi ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, chờ đợi cậu tỉnh dậy.

Khương Thời Nghi cảm giác mình bị nhìn nên tỉnh lại, mắt đảo quanh nhìn trần nhà một lúc chẳng phát hiện ra nơi nào liền ngồi bật dậy khỏi giường.

Nhìn xung quanh phòng chợt Khương Thời Nghi có cảm giác hơi quen, sau đó hoảng hốt nhìn người đàn ông đang ngồi ở một góc phòng kia.

Tất cả những kí ức tối qua ập về một lượt, mặt cậu dần đỏ lên, chợt không biết giấu mặt vào đâu.

“Anh.. anh.” Cậu hoảng loạn lên tiếng.

“Em bình tĩnh đi, có biết tôi là ai không?” Ngụy Vân Đình trầm giọng lên tiếng.

“Ngụy Vân Đình, gia chủ nhà họ Ngụy.” Khương Thời Nghi hơi bình tĩnh lại, nhưng vẫn ngại đối mặt với hắn. “Tối hôm qua..”

“Tối hôm qua không có gì cả, là em say rượu thôi.” Ngụy Vân Đình trông vui vẻ hơn một chút. “Em rửa mặt đi rồi chúng ta nói chuyện.”

Nhận được mệnh lệnh từ người đàn ông kia, Khương Thời Nghi tức tốc chạy vào nhà vệ sinh, một lúc sau lại mang bộ dáng đẹp trai lai láng ra đối mặt với Ngụy Vân Đình.

“Có chuyện gì sao?” Khương Thời Nghi liếc qua tệp văn kiện kia, thoạt nghĩ là phí chia tay cho Ngụy Gia An. Bỗng nhiên cậu tự hỏi, bộ nhà họ Ngụy thiếu tiền lắm hả? Tối hôm qua chửi hắn là đồ chó cũng không sai vào đâu được.

Rồi bỗng cậu nhìn thấy dòng chữ to tướng trên mặt giấy kia. “HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN.”

Khương Thời Nghi không đọc thêm nữa. “Tôi không có khùng mà kết hôn với cháu trai anh.”

“Ai nói là kết hôn với nó?” Ngụy Vân Đình nhếch môi, đẩy tờ giấy sang phía cậu.

Khương Thời Nghi cầm lấy sấp giấy kia, đọc qua đọc lại một lượt, cuối cùng lại đặt xuống.

Ngụy Vân Đình đã chuẩn bị tâm lí bị người mình thích nổi trận lôi đình chửi hắn một trận, nhưng hắn vẫn cứ mặc kệ, ngồi đấy trông vô cùng bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã sớm nổi gió kéo bão.

“Anh nghiêm túc đấy à? Hay anh đùa với tôi vậy?” Cậu nghi hoặc hỏi.

“Không có đùa, là thật, em có đồng ý không?” Ngụy Vân Đình nuốt một ngụm nước bọt, vô cùng chắc chắn lên tiếng.

“Anh nói thật đúng không? Hay anh giỡn với tôi vậy?” Khương Thời Nghi lại hỏi.

“Tôi chưa từng đem chuyện quan trọng ra đùa giỡn.”

Ngay khi hắn vừa dứt lời, Khương Thời Nghi đã cầm bút kí vào ô còn lại. Cậu nghĩ chuyện này sẽ là một cú trả đũa lớn nhất cho Ngụy Gia An, kết hôn với chú hắn.

Ơ khoan đã? Kết hôn á? Ngay khi nhận ra thì Khương Thời Nghi đã thấy hắn cất tệp tài liệu vào trong cặp, còn đưa cho cậu một bản hợp đồng khác mà vừa nãy cậu đã thuận tay kí vào.

“Có thể in thêm bản sao hay không thì tùy em.”

“Khoan đã.” Khương Thời Nghi cảm thấy chính mình bị ngu, không một ai đem chuyện hôn nhân ra đùa giỡn giống như cậu. Cũng chẳng có ai nóng máu mà đi kết hôn với người mình gặp chưa đầy 3 tiếng.

“Cái này kéo dài bao lâu vậy? Trong đó không nhắc đến.”

“Vô thời hạn.” Cả đời này, một khi Khương Thời Nghi đã rơi vào tay Ngụy Vân Đình thì đừng hòng chạy thoát.