Chớp mắt một cái mà đã tới Thứ Tư, cũng là lúc bọn trẻ hào hứng hơn bao giờ hết. Vì hết hôm nay, chúng sẽ được chính thức nghỉ Tết.
Có lẽ vì là ngày được chúng phấn khởi đón chờ, nên hôm đó điều gì cũng làm chúng vui vẻ. Đầu tiên thì vì cổng Trại được chuẩn bị hết sức chu đáo, nên việc có giải là hiển nhiên. Thời Ngọc không khỏi "nở lỗ mũi" với tác phẩm mà mình chỉ đạo. Các nhóm khác tham gia các trò chơi và nấu năn cũng có giải, tuy không cao, nhưng các thầy cô lại tỏ ra rất hứng thú vì đây là lớp duy nhất chính phục được tất cả các hạng mục.
- Đấy đấy, tôi đã bảo việc chuẩn bị kỹ bao giờ cũng tốt nhất mà.
Vừa nói, Thời Ngọc vừa vỗ vai Tống Yến - cũng là người than vãn nhiều nhất khi bị cậu ta bắt đi làm việc này việc kia.
- Hứ, nếu mọi người không hợp sức thì làm sao cậu được lên mặt như vậy.
- Rồi rồi, về phần tôi đã xong. Giờ chỉ còn cậu thôi đó Vân Khả!
- Biết rồi, bọn tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần tới lúc biểu diễn là giám khảo lóa hết cả mắt cho xem.
- Ồ, tự tin vậy sao.
- Tất nhiên!!
_________
Tối đó, đợi mãi cũng đến tiết mục của 10V. Dưới sự biên đạo của Vân Khả, họ làm cực kỳ tốt và đem lại cho đám học sinh cỗ vũ bên dưới một lần nữa hứng thú xem các lớp biểu diễn trên sân khấu. Biểu diễn ở bên trên, không biết là do cảm giác từ bản thân hay đó là sự thật, Trần Hiên dường như thấy ánh mắt của Gia Trạch bên dưới cứ nhìn mãi vào mình, Nhưng có lẽ chỉ là do mình tự ảo tưởng mà thôi, cô tự giễu.
__________
Sau khi tiết mục diễn ra, cả bọn đều hứng khởi vì chỉ cần công bố kết quả nữa, cô Kiều sẽ cùng chúng đi ăn liên hoan ở một nhà hàng mà cô đã đặt.
Hồi hợp ngồi chờ kết quả, cuối cùng cũng không làm chúng thất vọng.
- Và xin được chúc mừng, 10V cho giải Nhì của tiết mục hôm nay!!!
Tuy không được giải Nhất, nhưng chúng đều vui vẻ ăn mừng vì đây là lần đầu tiên tham gia mà lại có kết quả cao như vậy, chưa kể cô Kiều là lần đầu chủ nhiệm lớp 10 càng thêm tự hào.
Vì mỗi đứa tự đi xe, nên cô Kiều đi trước đến nhà hàng nhận chỗ chờ chúng. Sau khi thay đồ lại như mọi ngày, Trần Hiên thấy Gia Trạch đang đứng im lặng chờ đợi bên xe của mình. Không hiểu sau nhìn bộ dáng của cô lúc này như một chú cún nhỏ.
- Này!
- A! Đi thôi.
Trên xe, Trần Hiên không nhịn được mà trêu chọc.
- Hôm nay thấy mình thế nào?
- Hả?
- Lúc trên sân khấu ấy.
- À, thì, ừm, rất đẹp?
- Ầy, nhận xét cũng nhạt nhẽo quá đi. Hay là cậu vốn không chú ý tới mình?
Chỉ định chọc cậu ta thôi, ai mà ngờ Gia Trạch lại như muốn nhảy khỏi xe mà giải thích.
- Không có! Mình chỉ chú ý mỗi mình cậu thôi đó!
Giờ thị người đi chọc lại đỏ mặt, Trần Hiên giả vờ chăm chú lái xe mà không để ý tới người đằng sau đang nói liên hồi nữa. Nếu lúc này Gia Trạch chú ý lên phía trên một chút, sẽ thấy vành tai của ai đó đang đỏ hết cả lên.
Tới nhà hàng, ban đầu tất cả còn ăn uống trật tự, nhưng chỉ 5 phút sau đã là gà bay chó chạy. Mặc cho cô Kiều cố gắng kìm chúng lại, nhưng sức lực tuổi trẻ đã khiến chúng vô tư tự do, cô cũng đành mặc kệ.
Gia Trạch vốn là kiểu người hướng nội, cô chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn uống và nói chuyện cùng các bạn còn lại trên bàn. Chỉ có Trần Hiên bên cạnh là không được yên phận, vì cô luôn muốn được thử uống bia, nên nay có cơ hội mà không kìm lại. Nhưng vì lần đầu nên chỉ mới một chút đã ngà ngà say, cứ ôm vai bá cổ rồi nói những chuyện trên trời dưới đất.
Các bạn đều bảo cô ngồi lại để Gia Trạch được ăn uống trong yên tĩnh, nhưng người bị làm phiền chỉ cười rồi cứ để Trần Hiên muốn làm gì mình thì làm. Hết đòi cô bóc tôm cho lại muốn cô dẫn mình ra ban công ngắm đường phố về đêm, sau đó lại trở vào mà làm phiền cô.
- Sao cậu có thể để yên cho cậu ấy nghịch vậy.
- Haha, không sao, hôm nay là ngày vui mà.
- Trời, các cậu thì biết cái gì, vợ của người ta nên người ta mới để yên đó.
Nghe Tả Anh nói vậy, các bạn còn lại liền hùa theo, thấy vậy, Gia Trạch mới nghiêm túc mà giải thích.
- Không phải, cậu ấy là bạn tốt của tớ, các cậu đừng trêu chọc.
Mọi người nghe xong thì chỉ cười cho qua chuyện, chỉ có Trần Hiên, không biết đã tỉnh chưa, chỉ thấy cô yên lặng đến cuối buổi rồi ra về, thấy cha của Gia Trạch đã đến đón cũng về luôn mà không chờ nữa.