Mạnh Vi Ngư chậm rãi chớp mắt, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Ninh Ổ hoảng loạn thực sự. Cậu ta lập tức lao ra khỏi phòng bệnh, la lớn: "BÁC SĨ!!!"
Chẳng bao lâu sau, bác sĩ đến kiểm tra tổng quát cho Mạnh Vi Ngư.
Kết luận cuối cùng: Do va chạm mạnh vào đầu trong tai nạn xe, hắn bị mất một phần ký ức. Mà phần ký ức đó chính là… mười năm.
Ký ức cuối cùng trong đầu Mạnh Vi Ngư là vào mùa xuân năm hắn 17 tuổi, khi lớp 12 vừa khai giảng được vài tuần.
Nhưng thực tế, năm nay hắn đã 27 tuổi.
Sau khi làm kiểm tra xong, Mạnh Vi Ngư quay lại giường bệnh, còn Ninh Ổ thì vẫn ngồi bên cạnh với vẻ mặt không thể tin nổi.
Mạnh Vi Ngư ung dung nhìn Ninh Ổ, hoàn toàn không để tâm đến chuyện của mình. Trái lại, bộ dáng lo lắng sốt ruột của Ninh Ổ trông giống người bệnh hơn là hắn. Hắn chỉ như tiện đường ghé bệnh viện thăm bạn mà thôi.
"Sao cậu không có phản ứng gì hết?" Ninh Ổ kinh ngạc hỏi.
"Bị sốc xong rồi." Mạnh Vi Ngư lúc này không còn tâm trạng để đóng kịch hay tỏ ra kích động.
Ninh Ổ biết mình không phải đối thủ của hắn về mặt tâm lý, nghĩ một lát rồi cầm chiếc nhẫn đã lau sạch đưa cho hắn.
"Tôi đã nói bỏ rồi mà." Mạnh Vi Ngư ghét bỏ.
"Đây là nhẫn cưới của cậu, cậu chắc chắn không cần nữa?" Ninh Ổ thản nhiên nói một câu, nhưng đối với Mạnh Vi Ngư hiện tại, cú sốc này còn mạnh hơn cả vụ tai nạn xe.
Nghe thấy hai chữ "nhẫn cưới", đầu óc Mạnh Vi Ngư hoàn toàn trống rỗng. Khi cuối cùng cũng hiểu ra ý của Ninh Ổ, hắn trừng lớn mắt.
Vẻ mặt Ninh Ổ rất nghiêm túc, hoàn toàn không có ý đùa giỡn.
"Khụ khụ khụ!" Từ khi tỉnh lại đến giờ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, Mạnh Vi Ngư đột nhiên ho sặc sụa vì bị dọa. "Nói… nói bậy! Tôi sao có thể…"
Hắn ho đến mức không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.
Hắn sao có thể kết hôn được chứ!?
"Là cậu điên rồi, hay tôi điên rồi?" Mạnh Vi Ngư chật vật nhìn Ninh Ổ.
"Hay đấy, lúc cậu nói muốn kết hôn, tôi cũng hỏi y hệt câu này." Ninh Ổ nở một nụ cười rạng rỡ, cố tình bắt chước giọng điệu ngọt ngào mà thiếu muối của Mạnh Vi Ngư lúc đó: "Aiya~ Cậu đừng có ghen tị ~ Không phải ai cũng có thể tìm thấy người mình thích một cách chuẩn xác, hơn nữa còn thuận lợi bước vào lễ đường đâu~"
Mạnh Vi Ngư điên cuồng chớp mắt.
"Đừng có ném nữa, lúc trước cậu làm mất chiếc nhẫn này. Lúc đấy nhìn cậu như sắp phát điên đến nơi rồi đấy." Ninh Ổ lại đưa chiếc nhẫn cho hắn.