[HP] Vận Mệnh Ngàn Năm Sau

Chương 8: Trị liệu

Abraxas lại có cảm giác đó, cảm giác như có ai đó đang dõi theo hắn.

Hắn không chắc chắn, nhưng có thể khẳng định rằng có điều gì đó bất thường đang xảy ra. Abraxas quay đầu nhìn những bức chạm khắc hình rắn trên tường để dò hỏi, nhưng chúng chỉ lắc đầu.

Tại sao lại như vậy? Abraxas cảm thấy kỳ lạ.

Những bức chạm khắc hình rắn trên tường nhìn nhau, sau đó lặng lẽ tản ra. Chúng không thể chống lại mệnh lệnh của Jerson, nên dù Abraxas rất thân thiết với chúng, bọn chúng vẫn không thể nói bất cứ điều gì.

Jerson không phải lúc nào cũng dán mắt theo dõi Abraxas, nhưng khi buồn chán chẳng có gì thú vị để làm, hắn vẫn sẽ quan sát. Mà kẻ khiến hắn lo lắng nhất chính là người gần hắn nhất.

"…Từ bao giờ cậu ngủ mà không còn mở đèn vậy?" Jerson lẩm bẩm: "Rõ ràng không thích bóng tối mà."

Hắn lặng lẽ đứng bên cạnh thiếu niên tóc bạch kim đang say ngủ. Để đề phòng bất trắc, hắn dùng ma pháp khiến Abraxas chìm sâu vào giấc ngủ, sau đó bắt đầu hàng loạt chú ngữ kiểm tra. Jerson luôn biết cơ thể của Abraxas không tốt, và đúng như dự đoán, linh hồn của cậu ấy vẫn bị thương tổn. Hắn thở dài, không do dự mà đặt tay lên tay Abraxas, truyền sức mạnh linh hồn của mình sang đối phương, chỉ có ma thuật liên quan đến linh hồn mới có thể chữa lành tổn thương linh hồn.

Một lát sau, Jerson đột nhiên thu tay lại, nhanh chóng rời đi. Hắn đưa tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt. Đây đã là lần thứ năm trong năm nay. Cảm xúc của hắn đang dần bị bào mòn. Quay đầu nhìn về phía người bạn tốt, hắn cười khổ: Chỉ mong sang năm tớ vẫn còn có thể nhìn thấy cậu, Abra.

Lâu lắm rồi Abraxas mới có một giấc ngủ ngon như vậy. Khi tỉnh dậy, hắn thậm chí còn cảm thấy hơi hoang mang. Đặt tay lên ngực, hắn nhận ra cơn đau mà mình vẫn chịu đựng mỗi ngày đã dịu bớt. Nghĩ một lúc, hắn hít sâu, cố ý tạo áp lực lên phổi, mong chờ cảm giác khó chịu quen thuộc nhưng nó đã biến mất.

Không thể nào là trùng hợp!

Abraxas cố gắng suy nghĩ, tự sử dụng vài chú ngữ kiểm tra lên bản thân, nhưng chẳng tìm ra chút manh mối nào. Sau một hồi cân nhắc, hắn quyết định sau tiết học Độc dược sẽ tìm gặp Elvis, chủ động hẹn một cuộc gặp ở Rừng Cấm. Hắn cần kiểm tra bằng một loại phép đặc biệt, mà chỉ có Elvira, một nửa tinh linh mới làm được. Đây là điều mà Jerson hoàn toàn không ngờ tới, bởi hắn ta chỉ quan tâm đến tình hình Slytherin. Việc Abraxas bình phục trong thời gian ngắn ngủi khiến hắn ta chưa kịp chú ý đến những người khác, và vì thế, hắn đã bỏ qua hai cái tên mới nhập học là Elvis và Elvira.

"Thương thế của cậu đang dần hồi phục!" Elvira kinh ngạc thốt lên.

"Chẳng phải cậu đã nói là chỉ có một loại ma thuật đặc biệt mới có thể chữa trị sao?" Abraxas cau mày.

"Đúng vậy, chỉ có ma thuật liên quan đến linh hồn mới có sức mạnh cường đại như vậy." Elvira gật đầu.

"Ma thuật linh hồn…" Elvis lẩm bẩm. Cậu nhớ kiếp trước sau khi vợ cậu qua đời, Salazar từng nói chỉ có ma thuật linh hồn mới có thể ảnh hưởng đến ấn ký tinh linh của cô ấy.

Elvira liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của chồng mình. Cô trừng mắt nhìn Elvis một cách cảnh cáo.

"Ai đã trị liệu cho cậu?" Elvis nhìn Abraxas, hỏi ngược lại.

Thiếu niên tóc bạch kim chậm rãi lắc đầu. Hắn không biết. Trong ký ức của bản thân, dù là ngàn năm trước cũng không có ai tinh thông loại ma thuật này. Giáo sư cũng chưa từng dạy. Nhưng rốt cuộc là ai có thể xuất hiện bên cạnh hắn mà không để lại chút dấu vết, lặng lẽ chữa trị cho hắn mà hắn hoàn toàn không hay biết?

Đột nhiên, đôi mắt hắn mở to. Người có thể đi lại tự do trong lãnh địa của Slytherin chỉ có hai người, giáo sư của hắn và Jerson. Không, giáo sư chắc chắn không phải. Như vậy…là Jerson sao? Cậu ấy đang ở thời đại này, đang ở trong ngôi trường này?

Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Abraxas, nhưng ngay sau đó, nỗi hụt hẫng lại ập đến. Vì sao cậu không muốn xuất hiện gặp tớ, Jerson?

Abraxas không trả lời Elvis hay Elvira mà lặng lẽ rời đi. Hắn nhắm mắt lại, cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm bấy lâu nay đã biến mất không dấu vết. Nhưng thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, hắn lại thấy khó chịu. Ngàn năm trước, hắn luôn nghe theo lời Jerson, dù đối phương có che giấu rất nhiều chuyện, hắn cũng chưa từng hỏi. Hắn thậm chí còn không biết Jerson tinh thông ma thuật linh hồn.

Elvis nhìn theo bóng lưng Abraxas, rồi quay sang vợ mình: "Cậu ta có vẻ đã đoán được là ai."

Elvira thở dài, giọng nhẹ nhàng: "Em đã nói rồi, trong cơ thể cậu ấy có hơi thở linh hồn khác…Lần này, hơi thở đó trở nên mạnh mẽ hơn."

"Vậy tại sao vừa rồi em không nói?" Elvis khó hiểu.

Elvira lắc đầu: "Nếu em đoán không nhầm, người này chính là kẻ đã giải trừ nguyền rủa linh hồn của Abraxas." Giọng cô mang theo một chút thương cảm. "Bất kể hắn ta học được ma thuật linh hồn bằng cách nào, chắc chắn đã phải trả một cái giá vô cùng đắt."

Nói xong, cô nghiêm túc nhìn chồng mình: "Anh không được học loại ma thuật này. Dù là bạch phù thủy hay hắc phù thủy, ma thuật linh hồn vẫn luôn là lĩnh vực cấm kỵ. Chỉ cần sơ suất một chút, nó sẽ phản phệ chính linh hồn anh. Anh sẽ trở thành một kẻ điên thực sự."

Elvis chớp mắt, trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Nhưng người kia…" Một kẻ điên thì không thể nào kiên trì xuất hiện để chữa trị cho Abraxas hết lần này đến lần khác.

"Hắn ta hẳn là có thiên phú đặc biệt giúp hắn cân bằng được những tổn hại do ma thuật linh hồn gây ra." Elvira phân tích, sau đó nhìn thật sâu vào Elvis: "Chỉ cần linh hồn còn nguyên vẹn, dù đời này không thể chết già, vẫn sẽ có kiếp sau. Nên hãy hứa với em, đừng nghiên cứu loại ma thuật này, được không? Em tin rằng, dù không có ký ức, chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau."

"...Được." Elvis đồng ý.

"Đúng rồi, còn một chuyện nữa." Elvira chuyển đề tài: "Em lại đến cô nhi viện, nhưng lần này Tom không còn ở đó nữa, nghe nói có người nhận nuôi...Em cảm thấy có gì đó không ổn." Không ai vô duyên vô cớ nhận nuôi một đứa trẻ mười tuổi, nhất là một đứa ở cô nhi viện có danh xưng là quái vật: "Em lén kiểm tra hồ sơ nhận nuôi, nhưng địa chỉ lưu lại là giả."

"Không thể nào là trùng hợp được." Elvis trầm ngâm. Vừa mới hôm trước, Abraxas tìm được đứa trẻ đó có khả năng nói Xà ngữ, hôm sau liền bị người ta mang đi...Chẳng lẽ có kẻ đang giám sát nhất cử nhất động của Abra? Là người đến từ ngàn năm trước sao? Nếu đúng vậy, Elvis cũng không ngạc nhiên lắm. Elvis có linh cảm, trên thế giới này, những người trọng sinh không chỉ có ba người bọn họ.

Tom Riddle hoàn toàn không muốn bị nhận nuôi, đặc biệt là bởi gã đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc nguyên một bộ đỏ chói như kẻ biếи ŧɦái. Nếu tên này dám làm gì quá đáng, cậu sẽ để Nagini cắn chết hắn. Nhưng ngoài dự đoán, ngoại trừ việc đúng giờ ba bữa cơm thì người đàn ông này hoàn toàn phớt lờ cậu.

Tom cẩn thận quan sát vài ngày, rốt cuộc chịu hết nổi cách ăn mặc quái dị của hắn ta.

"Ầm!" Cậu đốt cháy tủ quần áo của hắn. Nhưng ngay giây tiếp theo, Tom liền cứng đờ, bởi vì mấy con dao trên bàn ăn đột ngột bay thẳng về phía cậu, ghim chặt vào bức tường ngay sát cổ cậu, cậu thật sự bị dọa sợ.

Nagini cũng sợ đến cứng người, bởi vì vài con dao khác cũng đang lơ lửng ngay bên cạnh thân thể nàng.

Gã đàn ông chậm rãi bước đến, cúi người nhìn chằm chằm Nagini, sau đó nở một nụ cười kì quái: "Tối nay làm thịt rắn ăn thế nào?"

Nagini điên cuồng lắc đầu: [Tom, Tom,...] Nàng không muốn bị ăn.

"Ngươi là phù thủy..." Tom mạnh mẽ buộc bản thân bình tĩnh lại.

"Rõ ràng." Gã đàn ông nhún vai, hắn phất tay, mấy con dao trở lại vị trí cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm như không có việc gì mà nói tiếp: "Lần sau muốn phá hư đồ đạc, ít nhất cũng đợi ta đi vắng. Bị bắt tại trận, thật chẳng có chút nghệ thuật nào cả."

Tom cứng họng, nhưng cảm giác sợ hãi ban nãy cũng dần biến mất.

"Ăn bánh mì mãi chán quá rồi. Có thịt ăn thì tốt hơn, đúng không?" Gã đàn ông lười biếng nói: "Muốn ăn thì phải giúp đỡ." Dứt lời, hắn đi ra sân sau, nơi có một con heo bị trói sẵn. Tom do dự rồi cũng lặng lẽ đi theo sau, nhìn gã đàn ông này cao hứng phấn chấn vung dao, kết liễu con heo trong một nhát, sau đó rạch bụng nó, khiến máu văng đầy người gã ta. Nhưng hắn không hề để tâm, còn tiện tay vẫy Tom lại hỗ trợ.

Mùi máu tanh nồng nặc không khiến Tom cảm thấy sợ hãi, phải biết rằng cậu từng tự tay gϊếŧ một con thỏ trong cô nhi viện, đã biết cảnh máu chảy đầm đìa là như thế nào. Trước mắt chỉ là nhiều máu hơn một chút mà thôi.

"Đúng rồi, ta quên tự giới thiệu, ta là Justin." Gã đàn ông vừa làm vừa nói, sau đó nói: "Ta cảm thấy màu đỏ tươi là màu sắc đẹp nhất trên đời."

"Cũng không tệ lắm." Tom bất giác dâng lên một tia hưng phấn trong lòng.

Justin quay đầu lại, không nói gì nữa. Hắn xuất hiện ở ngàn năm sau thật sự là ngoài ý muốn, bởi vì hắn bị đợt bùng phát ma lực do Lanely gây ra cuốn đến đây. Không giống Lanely, người có linh hồn bị tổn thương nên phải mượn huyết mạch để trọng sinh, Justin mang theo cả thân thể mình tới đây.

Ngần ấy năm qua, Justin biết rõ Abraxas chính là huynh trưởng của mình, nhưng hắn không có ý định để tâm đến đối phương. Ngoại trừ việc âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Abraxas, thời gian còn lại hắn đều đi gϊếŧ người.

Hắn tìm đến các khu chợ đen của Muggle, săn lùng những kẻ có lệnh truy nã, chủ yếu là những tên bị xã hội coi là cặn bã. Không phải vì hắn có tinh thần chính nghĩa gì, đơn giản chỉ là tìm một cách hợp lý hơn để phát tiết sở thích cá nhân mà thôi.

Còn về việc nhận nuôi Tom, bởi vì hắn nhận ra phần bóng tối trong đứa trẻ. Nếu đã như vậy, hắn cũng không định dạy hư cậu ta. Cho hậu duệ Slytherin một cuộc sống vật chất cũng chẳng có gì không ổn.

Justin hoàn toàn không ý thức được rằng, trẻ con mười tuổi của thời đại này và trẻ con mười tuổi của ngàn năm trước là hai khái niệm khác nhau. Độ thích ứng của Tom với máu tươi hoàn toàn vượt xa tiêu chuẩn của một đứa trẻ ở thời đại này.

-

Trong khi đó, tại Hogwarts.

Elvis tiếp tục lén lút đi đêm, tiếp tục tránh né sự truy đuổi của giám thị. Trong khi đó, Charlus Potter, sau khi dẫn theo hơn mười sư tử nhỏ trở về, bất ngờ bắt gặp một con rắn nhỏ. Hắn hoảng hốt vô cùng, ai có thể nói cho hắn biết vì sao lại có học sinh nhà Slytherin lén lút trèo lên tháp Gryffindor vào ban đêm như thế này?

Charlus bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ xấu hổ, đôi mắt hơi hoe đỏ trước mặt, rồi khẽ ho một tiếng:

“Khụ, tiểu thư Black.”

Rõ ràng đối phương mới là người phá vỡ quy tắc, vậy mà hắn lại có cảm giác khó xử là sao?

“Sao em biết khẩu lệnh để vào đây?”

“Anh họ Elvis nói cho em, em tìm anh ấy!” Dorea hít sâu một hơi, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.

Nhà Black sao lại có thể xuất hiện một tiểu nha đầu lỗ mãng như vậy chứ? Nhìn dáng vẻ rõ ràng không ổn định về mặt cảm xúc của cô bé, Charlus không biết nên nói gì cho phải. Hắn đành lấy khăn tay của mình ra đưa cho cô.

Nhưng hành động đó của hắn dường như khiến đối phương hiểu lầm, bởi vì ngay giây tiếp theo, Dorea bất ngờ nắm lấy tay hắn và cắn mạnh một cái.

“Á!” Charlus kinh hãi kêu lên, không thể tin nhìn tiểu cô nương trước mặt.

Dorea sau đó còn đạp Charlus một cái, rồi mới sực nhận ra thứ trước mặt mình chỉ là một chiếc khăn tay. Cô ngẩn người, lập tức giật lấy chiếc khăn, hung hăng lau mặt, rồi lạnh lùng nói:

“Cảm ơn.”

Charlus nhìn bàn tay mình rướm máu, nhe răng nhíu mày, nhưng không nói gì thêm mà chỉ kéo cô bé lên sân thượng.

“Bị người ta bắt nạt à?” Hắn hỏi. Với tính cách quá thẳng thắn của vị Black tiểu thư này, thật khó để tưởng tượng cô bé có thể hòa nhập tốt trong nhà Slytherin.

Dorea ngẩng đầu liếc nhìn hắn, rồi lấy khăn tay của mình ra buộc vào bàn tay bị thương của hắn. Cô im lặng một lát, sau đó không nhịn được mà nói:

“Bọn họ nói Elvis nói bậy, nói anh ấy là phản đồ.”

“Ồ.” Charlus đáp một tiếng. Trong mắt hắn, Elvis đã rất đáng quý khi có thể duy trì mối quan hệ thân thiện với hai nhà khác ngoài Slytherin. Còn chuyện đồn đãi, mỗi người đều có cách nhìn riêng, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

“Em đánh nhau với bọn họ à?” Hắn hỏi tiếp. Mặc dù Dorea là thiếu nữ, nhưng cô bé này rõ ràng thuộc kiểu thích động tay động chân.

“Từ sau lưng đạp bọn họ một cú.” Dorea lập tức đáp.

“Vậy em khóc cái gì?” Charlus lại hỏi.

“Em không có khóc!” Dorea lớn tiếng phản bác, nhưng sau một lúc lâu lại nhỏ giọng nói:

“Anh họ Elvis là người rất tốt. Nhưng Walburga lại nói Elvis không có lập trường, cho nên mới bị người ta nói như vậy. Em biết, vì cậu ấy là em gái ruột của Elvis, cho nên đôi khi có người cũng sẽ cười nhạo, khiến cậu ấy khó chịu. Nhưng Elvis đối xử với cậu ấy rất tốt, vậy vì sao cậu ấy lại không đứng về phía anh ấy?”

Charlus giật mình. Cuộc tranh đấu giữa các học viện, mối quan hệ vi diệu giữa các gia tộc quý tộc—tất cả những thứ này không thể chỉ dùng vài lời đơn giản để giải thích.

Nhưng trong mắt Black tiểu thư này, dường như tình thân quan trọng hơn những quan niệm cố hữu và truyền thống kia. Có lẽ chính vì vậy mà cô bé có thể ngồi đây nói chuyện với hắn, một Potter.

“Chuyện này quá phức tạp.” Hắn chỉ có thể nói thật.

“Hừ.” Dorea trừng mắt nhìn Charlus. “Anh cũng chỉ lớn hơn em có năm tuổi, đừng coi em như trẻ con!”

Charlus chỉ biết cười bất đắc dĩ.

Dorea đột nhiên đứng phắt dậy, lại đạp hắn một cú:

“Có gì đáng cười chứ! Em đi về đây. Ừm… vẫn là đừng nói với Elvis em đã đến. Nếu anh ấy biết, chắc chắn sẽ buồn lắm.”

Nói xong, thiếu nữ lập tức chạy biến.

Charlus xoa đầu, cúi xuống nhìn dấu chân in trên trường bào của mình.

Lại là một Black điển hình.

Nhưng…thật đáng yêu.