[HP] Vận Mệnh Ngàn Năm Sau

Chương 7: Tương tác

Elvis trải qua một Giáng Sinh khá tốt, cậu chơi đùa cùng Walburga và Alphard, kể cho chúng nghe những chuyện thú vị về Hogwarts.

"Slytherin tốt hơn, hay Gryffindor tốt hơn?" Alphard nhỏ giọng hỏi, trong lòng đầy thắc mắc, tại sao cha mẹ đều tôn sùng Slytherin, còn anh trai lại cố tình vào Gryffindor?

"Đương nhiên là Slytherin rồi." Walburga lập tức khẳng định. "Anh trai chỉ là trường hợp đặc biệt thôi. Orion và Dorea đều nói muốn vào Slytherin."

Elvis xoa hai má của hai đứa nhỏ, cười nói: "Chuyện đó không quan trọng. Dù các em vào học viện nào, các em vẫn là em trai và em gái đáng yêu của anh."

Alphard phồng má phản đối: "Hừ!"

"Đừng véo mặt em." Walburga né tránh, rồi hỏi: "Mẹ nói hôm nay sẽ đến nhà Orion, anh trai có đi không?"

"Không đi." Elvis lắc đầu, cậu chẳng muốn nhìn cái mặt khó ưa của chú họ Arcturus.

"Vậy em cũng không đi!" Alphard nhanh chóng bày tỏ thái độ: "Em ở lại với anh trai."

"Nói dối, em chỉ muốn anh dẫn đi cưỡi chổi thôi." Elvis nghiêm túc vạch trần lời nói dối của em trai.

Alphard cười gượng.

Walburga thì vừa muốn cưỡi chổi, lại vừa muốn đi chơi với Orion, nên do dự chưa quyết.

"Lần sau anh cũng đưa em bay." Elvis xoa đầu em gái.

Walburga lập tức vui vẻ: "Ừm, nói rồi thì phải giữ lời đó!"

Lễ Giáng Sinh của Elvira cũng không tệ, cô chỉ gửi thêm vài phần thức ăn đến cô nhi viện kia, vẫn là lấy danh nghĩa của Elvis để đưa cho Nagini. Thực ra, cô không quá muốn tiếp xúc với một đứa trẻ có suy nghĩ phức tạp như vậy.

Cậu bé tên Tom, sau vài lần trò chuyện, rõ ràng luôn nói chuyện rất khách sáo, hoặc cố gắng dùng khí thế áp chế cô. Elvira chỉ mỉm cười, làm bộ như không để ý, cho đến khi Tom bực tức đốt cháy một nhánh cây bên cạnh cô.

Elvira vội vàng lùi lại, cô không tiện dùng phép thuật để dập lửa, chỉ có thể kéo Tom chạy đi. Ngọn lửa không lớn, Muggle có thể xử lý được. "Được rồi, đừng giận nữa. Chị có quà Giáng Sinh cho em." Nói rồi, cô đưa một quyển sách qua: "Trong này viết về Hogwarts, trường học dành cho phù thủy. Em chắc chắn sẽ đến đó."

"Hả?" Đôi mắt Tom lóe lên sự tò mò xen lẫn một loại dã tâm. Cậu đã biết mình là phù thủy, giống Elvis và Elvira. Vậy ra, bọn họ tiếp cận cậu là vì phát hiện ra điều này: "Có loại phép thuật nào lợi hại không? Có thể khiến người khác đau khổ?"

Elvira hơi nhíu mày. Lúc nào cũng vậy, suy nghĩ của Tom luôn hướng đến việc làm tổn thương người khác. "Cũng có những loại phép thuật mang đến niềm vui." Cô vừa nói, vừa đưa chiếc khăn quàng cổ màu đậm trên cổ mình cho cậu bé: "Trên này có thần chú giữ ấm, cũng là quà cho em."

Tom hơi sững người. Chiếc khăn quàng cổ này đơn thuần là một món quà, đây là lần đầu tiên có người tặng cậu một món quà như vậy.

"A, suýt nữa thì quên mất." Elvira lấy ra một chiếc túi không gian: "Đây là quà của Elvis, gửi cho tiểu thư rắn."

Sắp đến ngày trở lại trường, coi không có thời gian ghé qua lần nữa. Dù những món ăn này không thể bảo quản mãi, nhưng cũng đủ để thay đổi khẩu vị đôi chút. Tom không phải một đứa trẻ yếu đuối, dù có hơi cô độc, nhưng trong cô nhi viện cũng không bị ai bắt nạt.

"Em không cần phải trộm đồ của bọn trẻ khác nữa." Elvira dùng giọng điệu khoa trương: "Em có những thứ đủ để khiến bọn chúng ghen tị đến phát điên rồi."

Nói xong, cô phất tay rời đi.

Tom mở chiếc túi không gian, cảm thấy vừa kỳ lạ vừa thú vị. Cậu nhớ lại lời Elvira vừa nói, nhận thấy cũng có lý. Cậu là một phù thủy, hoàn toàn khác biệt với đám trẻ ngu xuẩn kia. Dành sự chú ý cho bọn chúng quả thực là một sự lãng phí. Chỉ cần kiên nhẫn chờ thêm hai năm, cậu có thể đến Hogwarts, đó mới là thế giới của cậu, là sân khấu của cậu.

_

Sau Giáng Sinh, học sinh lần lượt trở lại trường. Elvis và Elvira trò chuyện về những gì đã trải qua.

"Đúng là một tiểu quỷ khiến người ta đau đầu." Đó là đánh giá của Elvis về Tom.

"Nhờ tiếp xúc với anh bao năm nay, em mới biết cách khuyên cậu bé đừng bắt nạt người khác." Elvira trêu chọc: "Em nghĩ sau này nó sẽ thu liễm chút."

Với kiểu người như Tom, giảng đạo lý hay phân rõ đúng sai là vô ích, chỉ có thể khiến nó tự cảm thấy không cần thiết nữa thì mới có tác dụng.

"Anh là loại người như vậy?" Elvis bất mãn trợn mắt.

"Anh lại lừa ba mẹ anh nữa rồi hả?" Elvira chống trán: "Tuy những lời anh nói đều là sự thật, nhưng ba mẹ anh chắc chắn nghĩ rằng anh vừa có tiềm lực, vừa có dã tâm. Kỳ thật…" Cô cười nhẹ: "Trong xương cốt anh rất tùy tính, rõ ràng là một hắc phù thủy chỉ thích mạo hiểm, không thì cũng ôm con gái mà cười như một tên ngốc."

"Em đúng là tri kỷ của anh." Elvis không nhịn được hôn lên má Elvira, sau đó hỏi: "Có cần anh kiếm một chứng nhận huyết thống cho em không?"

"Anh định làm thật à?" Elvira đột nhiên hỏi.

"…Nếu đã bị bỏ rơi, em còn muốn tìm về làm gì?" Elvis thu lại ý cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Cậu đặt tay lên bàn, giọng điệu dửng dưng: "Lời đồn bên phía Abra đủ rồi, em chính là một phù thủy thuần huyết không rõ lai lịch. Tin hay không thì cũng chẳng quan trọng. Cuối cùng, trong giới quý tộc, chỉ cần có đủ thực lực, ai cũng sẽ tìm được một cái bậc thang để bước xuống. Nếu không ai có bằng chứng chứng minh em là phù thủy gốc Muggle, thì bọn họ cũng chẳng làm gì được em."

Huống hồ, dù cha mẹ Elvira thực sự là Muggle đi chăng nữa, cậu muốn cưới nàng, chẳng ai có thể ngăn cản.

-

Cuộc sống học tập hằng ngày của Elvis khá bình lặng. Vì không thích lăn lộn với đám trẻ con thật sự, nên cuộc sống của cậu thậm chí có chút nhàm chán. Nhưng cậu không phải người tái sinh chỉ để "ăn no chờ chết". Cậu muốn tìm một manh mối trong ngôi trường này, thứ có thể giúp vợ của cậu sống lâu hơn.

Thư viện không có thông tin gì hữu ích. Nếu có manh mối nào, chỉ sợ nó bị giấu đâu đó trong tháp Gryffindor. Đây cũng là lý do cậu chọn vào Gryffindor. Thế là, Elvis bắt đầu cuộc đời "du hành đêm" của mình.

Sau đó, cậu nhận ra Gryffindor quả nhiên là nơi thích hợp để lén lút đi lại ban đêm. Cậu không khỏi cảm thán bạn cùng phòng của mình, Johan Lupin, đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn đến cứng nhắc. Ngược lại, Charlus Potter lại là một chuyên gia "du hành đêm". Vị huynh trưởng này cực kỳ giỏi trong việc lôi đám sư tử nhỏ từ các góc khuất về phòng ngủ.

Đương nhiên, Potter không thể bắt được cậu.

Đáng tiếc là, suốt cả học kỳ, cậu vẫn không tìm được chút manh mối nào.

Chẳng lẽ, cậu phải kéo Godric Gryffindor từ ngàn năm trước đến thời đại này mới có thể giúp vợ mình bất tử sao?

Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhưng đủ để khiến Elvis nghiêm túc cân nhắc việc nghiên cứu phép thuật thời gian, dù cậu biết điều đó là không thể.

Kỳ thi cuối học kỳ, Elvis đứng đầu năm nhất, điều này cũng không có gì bất ngờ, môn Độc dược năm nhất khá đơn giản, chỉ cần luyện tập nhiều lần là có thể nắm vững. Elvira theo sát phía sau với vị trí đứng đầu năm hai. Ngược lại, "đồng hương" của họ, Abraxas, lại có điểm lịch sử khá thấp, khiến thành tích chung của cậu ta không được lý tưởng, nhưng dù sao vẫn nằm trong top 10.

"Đúng là một đứa trẻ thành thật." Elvis không khỏi nhận xét.

Cả hai vợ chồng bọn họ đều viết bài luận theo quan điểm của giáo sư Binns, một con ma suốt ngày lải nhải về những gì ông ta coi là "lịch sử". Ngược lại, có lẽ Abraxas đã viết dựa trên lịch sử thật sự.

-

Sau kỳ thi, Elvis hỏi Elvira: "Nghỉ hè em có kế hoạch gì không?"

"Đến nhà Minerva chơi vài ngày." Elvira nhướng mày: "Anh định mời em đến nhà anh à?"

"Em muốn đến không?" Elvis cười.

"Em đâu phải chưa từng gặp đám Black, hơn nữa còn là phiên bản tính cách vặn vẹo và nóng nảy nhất." Elvira trợn mắt: "Yên tâm đi, nếu có ai nói gì không lọt tai, em nghe tai này cho ra tai kia là được. Nhưng có lẽ cứ đợi vài năm nữa rồi gặp thì hơn…"

"A?"

"Cao có lợi thế hơn." Elvira trêu chọc.

"Đợi đến khai giảng, em có thể gặp em gái của anh. Đến lúc đó, anh sẽ giới thiệu cho em." Elvis vui vẻ nói.

"Được."

Kỳ nghỉ hè, về đến nhà, Elvis phát hiện suốt cả kỳ nghỉ hè mình không gặp được em gái. Bởi vì mẹ cậu đã đưa Walburga đến nhà cũ nghỉ dưỡng, tiện thể cùng Dorea, người sắp nhập học, tham gia chương trình "giáo dục mầm non" đặc biệt của gia tộc Black.

Điều này khiến Alphard cực kỳ chán nản. Cậu bé suốt ngày quấn lấy Elvis, đòi cùng cậu bay chổi, học phép thuật và chơi cờ phù thủy.

Elvis dạy em trai vài bùa chú Hắc ma pháp đơn giản, thậm chí còn đứng yên để thằng bé ném thần chú vào người mình. Cậu chẳng buồn dùng bùa Khiên, bởi vì phép thuật của Alphard còn quá yếu.

Khi chơi cờ phù thủy, trừ khi Alphard mệt mỏi quá mức, Elvis sẽ không nhường nhịn. Thắng thì thắng, thua thì thua, không phải lúc nào cũng cần phân biệt lớn nhỏ hay vai vế.

Nếu cha mẹ vắng nhà, Elvis sẽ dạy em trai leo cây hoặc sử dụng cách đánh nhau theo kiểu Muggle, đồng thời dặn dò không được nói với ai khác. Hiển nhiên, những trò này khiến Alphard vô cùng thích thú. Cậu bé lấm lem bùn đất nhưng chẳng bận tâm chút nào, thậm chí còn ghé vào người Elvis, nhỏ giọng nói:

"Anh trai có thấy cô đơn khi ở Gryffindor không? Alphard có thể đến đó ở cùng anh trai không?"

Elvis mỉm cười, xoa đầu em trai: "Thật sự muốn đi sao?"

"Muốn đi cùng anh, nhưng em sợ cha và mẹ sẽ giận." Alphard ỉu xìu: "Ngày hôm sau anh trai nhập học, mẹ còn lén khóc đấy. Bị em nhìn thấy rồi."

Động tác trên tay Elvis khựng lại.

"Anh trai sai rồi, không nên khiến mẹ buồn."

"Ừm?" Alphard nghiêng đầu nhìn cậu.

"Hơn nữa, nếu em đi theo anh, Walburga chắc chắn sẽ buồn lắm đấy." Elvis nhẹ nhàng nói. "Dù con bé lớn hơn em, nhưng vẫn là một cô gái. Đến lúc đó, ai sẽ bảo vệ nàng đây?"

"…Chị ấy hung dữ lắm, đáng sợ cực kỳ. Anh chưa thấy thôi!" Alphard bĩu môi.

"Hung dữ thế nào cũng vẫn là con gái." Elvis nháy mắt trêu em trai.

"Vậy để em suy nghĩ lại." Cậu bé nhỏ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Vào ngày khai giảng, Alphard hai tay bám chặt lấy chị gái và anh trai, không chịu buông: "Em cũng muốn đi Hogwarts!"

"Em còn phải đợi hai năm nữa." Walburga vừa hớn hở vừa đắc ý nói với em trai.

Elvis xoa đầu Alphard lần cuối rồi nắm tay em gái chào tạm biệt cha mẹ, cùng con bé đi vào nhà ga. Cậu vốn định giới thiệu Walburga với Elvira, nhưng chưa kịp nói gì thì em gái đã chạy đến ngồi cùng Dorea.

Lễ phân viện diễn ra nhanh chóng, cả Walburga và Dorea đều được xếp vào Slytherin.

Ngày hôm sau, cả hai lần lượt đến chào hỏi Elvis như một phép lịch sự. Đầu tiên là Walburga, con bé hào hứng kể về ký túc xá Slytherin và cách các tiền bối chăm sóc tân sinh, nhưng khi nhìn thấy Elvira, con bé chỉ lướt qua mà không chào hỏi, rồi nhanh chóng rời đi. Thấy vậy, Elvis không khỏi nhíu mày.

"Con bé có suy nghĩ riêng của mình." Elvira không để tâm, chỉ nhún vai rồi nói với Elvis: "Nhìn dáng vẻ này, có lẽ con bé rất tán đồng tư tưởng của chú họ anh."

Elvis chỉ có thể thở dài.

Sau bữa trưa, Dorea mới đến tìm Elvis. Cô cao hơn Walburga nửa cái đầu, nhưng lại có vẻ nhút nhát hơn. "Anh Elvis."

"Em cư xử đúng chuẩn thục nữ quá, anh không quen đâu." Elvis trêu ghẹo.

Dorea khẽ cười, cô rất thích vị người anh họ này. Không giống em trai mình luôn lạnh lùng và khó chịu, anh ấy thân thiện hơn nhiều: "Thật tiếc khi em không thể đến nhà anh chơi."

Cô thực sự rất hâm mộ Walburga vì có một anh trai biết chăm sóc như thế, còn làm cả quà Halloween. Cái đầu sói kia trông cực kỳ thật, cô muốn mượn chơi một lát, nhưng Walburga lại không cho.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, rồi Dorea nói: "Em phải đi rồi, buổi chiều còn có tiết học. Cái cầu thang trong lâu đài này thật phiền phức." Nói xong, cô vội vàng quay người rời đi, nhưng bất ngờ va phải ai đó từ phía sau.

"Úi!" Dorea kêu lên, hoàn toàn không ngờ có người xuất hiện đột ngột. Để không bị trượt chân ngã, cô theo bản năng nắm chặt áo chùng của đối phương.

Xoẹt!

Dorea cuối cùng cũng đứng vững, nhưng khi nhìn xuống tay mình, nàng chết sững, một mảnh vải chùng bị xé rời: "Tệ quá…" Cô không nhịn được mà lẩm bẩm.

Cô ngước lên, thấy một nam sinh đang vò đầu bối rối. Hiển nhiên, hắn đã nghe thấy lời cô nói và cảm thấy xấu hổ. Nhưng so với hắn, Dorea lại chẳng có chút ngượng ngùng nào, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

Elvis nhanh chóng bước đến giải vây: "Ồ, huynh trưởng, để em giới thiệu. Đây là em họ của em, Dorea. Dorea, đây là huynh trưởng của anh, Charlus Potter."

Potter? Dorea không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu: "Anh khỏe."

Elvis mở miệng: "Áo chùng của anh...?"

"Buổi sáng đi học bị chú ngữ cắt qua, không liên quan gì đến tiểu thư Black.” Charlus vội vàng lắc đầu.

“Vậy em không cần bồi tội?” Dorea buột miệng thốt ra.

“Thôi nào, đi nhanh đi, Dorea.” Elvis bất đắc dĩ phất tay đuổi người.

Dorea nhanh chóng le lưỡi với Elvis, nhưng vẫn quay sang Charlus, nói: “Thật xin lỗi, tổ chim, à không, huynh trưởng Potter.” Nói xong, cô liền hối hận vì lỡ miệng. Ở nhà, cha mẹ cứ gọi Potter là “tổ chim,” cô nghe riết thành quen. Xấu hổ đến đỏ mặt, Dorea bụm mặt chạy biến.

Elvis nén cười, quay đi chỗ khác.

“Em họ nhà cậu… thật thú vị.” Charlus chỉ có thể cảm thán. Dạo này nhà Black đều thay đổi tính nết hết rồi sao?