Nữ Chính Truyện Ngược Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 8

Câu nói trong lòng này đã thành công khiến Hạ Trì hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Hạ Mộc Tài. Trong lòng Hạ Trì chỉ còn lại một suy nghĩ: [Em ấy thật lương thiện, thật đáng yêu.]

Nếu để Hạ Mộc Tài – nữ phụ ác độc – nghe thấy, chắc chắn cô sẽ coi đó là một sự sỉ nhục lớn! Một nhân vật phản diện như cô lại bị nữ chính lương thiện khen là người tốt?

"Bực mình quá, sáng sớm đã bị mọi người làm phiền đến phát điên, con đi đây, đừng tìm con!"

Hạ Mộc Tài hét lên với mẹ Hạ rồi giận dữ bỏ đi.

Dù cô có la hét thế nào, vị phu nhân nhà giàu kia cũng không giận cô chút nào. Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, bà ấy thậm chí còn có chút lo lắng.

Nhưng khi chuyển ánh mắt sang Hạ Trì, cuối cùng bà ấy cũng nhớ ra mình có chuyện muốn nói với con gái ruột của mình.

Bà ấy kéo tay Hạ Trì lại, cô ấy khó hiểu nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt.

Là một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, chưa từng có ai nắm lấy tay cô ấy như thế này để trò chuyện.

Chỉ một cử chỉ nhỏ bé ấy thôi mà cô ấy đã cảm nhận được tình mẫu tử.

Ngồi trên chiếc giường mềm mại, hai mắt nhìn nhau. Hạ Trì nghe thấy mẹ ruột của mình cất lời:

"Tiểu Trì, con có trách ba mẹ vì đã tìm con quá muộn không?"

Hạ Trì muốn nói rằng cô ấy không trách, thậm chí còn định lắc đầu nguầy nguậy.

Nhưng không ngờ, cô ấy lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

[Bà già này đang dùng đạo đức để trói buộc cô đấy, nữ chính ngu ngốc.]

Thì ra là Hạ Mộc Tài, người vừa bỏ đi, đột nhiên nhớ ra một tình tiết quan trọng trong nguyên tác.

Một nhân vật phản diện nhỏ bé như cô có làm gì cũng không thể thay đổi số phận nữ chính phải sống một đời hiếu thuận ngu ngốc. Nhưng nhân vật có thể ảnh hưởng đến nữ chính chính là ba mẹ ruột của cô ấy.

Vì thế, cô đã quay lại và lén nấp sau bức tường để nghe lén, vừa nghe vừa thầm mắng.

[Bà ta sẽ kể về sự khó khăn của mình, sau đó lòng tốt của nữ chính sẽ phát tác và cô ấy sẽ thông cảm với bà ta. Nhưng nếu họ thật sự muốn tìm cô ấy, thì cô ấy đã được tìm thấy từ lâu rồi.]

[Không thể nào…] Hạ Trì nghĩ thầm.

Nếu Hạ Mộc Tài có thể nghe thấy suy nghĩ của Hạ Trì, chắc chắn cô sẽ chửi thẳng mặt: [Sao lại không thể? Cô đang nghi ngờ khả năng xuyên không của tôi đấy à?]

[Đến rồi! Cảnh tượng kinh điển bị hàng vạn độc giả mắng chửi đã đến rồi!]

Hạ Mộc Tài lập tức chăm chú theo dõi, tập trung cao độ, hận không thể xuyên qua bức tường để vào trong, kéo một cái ghế nhỏ ra ngồi hóng.

Chỉ cần nghe âm thanh, cô đã có thể tưởng tượng cảnh mẹ nuôi nắm tay nữ chính, dịu dàng kể về quá khứ.

"Tiểu Trì à, con bị lạc khi mới ba tuổi, ba mẹ đã vất vả tìm kiếm con. Mẹ biết con bị mất tích, trong lòng đau đớn vô cùng. Đúng lúc đó, mẹ nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh bên đường, nghĩ rằng nếu đối xử tốt với nó, thì cũng sẽ có người đối xử tốt với con."

Phu nhân nhà giàu tỏ ra vô cùng đau lòng:

"Chúng ta cũng rất khổ sở, mất con chẳng khác nào bị cắt đi một phần thịt. Sự xuất hiện của Tiểu Tài đã lấp đầy khoảng trống đó."

[Nữ chính chắc chắn sẽ mềm lòng vào lúc này. Cô ấy còn chưa thương xót bản thân mà đã thương xót cho ba mẹ sống sung sướиɠ cả đời trước rồi.] Hạ Mộc Tài thầm mắng trong lòng, ngay từ khi đọc nguyên tác, cô đã muốn nói như vậy rồi.

Nhưng ngoài dự đoán của cô, Hạ Trì lại hỏi:

"Mẹ, vậy có phải vì đã có em gái nên ba mẹ không tiếp tục tìm con nữa không?"

!!!

Hạ Mộc Tài giật mình, đồng tử co rút.

[Cái gì? Đây... đây là lời nữ chính nói ra sao?!]

Suy nghĩ mãi, cô cũng không hiểu mình đã làm gì mà tình tiết quan trọng lại bị lệch đi.

Hình như mẹ Hạ cũng nghĩ rằng mình vừa bị ù tai, nghe nhầm mất rồi. Ban nãy, chẳng lẽ cô con gái ngoan ngoãn trước mặt bà ấy đã nói ra những lời đó sao? Cô ấy đang chất vấn tại sao họ không tiếp tục tìm cô ấy ư?