Nữ Chính Truyện Ngược Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 7

Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.

Hạ Trì còn chưa kịp mở cửa, thì nó đã bị đẩy từ bên ngoài vào.

Mẹ Hạ bước vào, làn da vẫn mịn màng, vóc dáng dù đã 40 tuổi vẫn chưa xồ xề.

Bà ấy hoàn toàn không cảm thấy việc tùy tiện mở cửa phòng Hạ Mộc Tài có vấn đề gì.

"Tiểu Tài, hôm nay là ngày chị con trở về, chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc chào mừng cho con bé."

"Mẹ, con đã nói mẹ đừng tùy tiện mở cửa phòng con, đừng tự ý vào phòng con."

"Được rồi, sau này mẹ sẽ không làm vậy nữa." Nhìn thấy sắc mặt Hạ Mộc Tài không tốt, mẹ Hạ vội vàng chuyển chủ đề.

Bà ấy còn không quên bổ sung một câu để giải thích với "thiên kim giả": "Bên ngoài đều đã biết chị con trở về rồi..."

Bà ấy muốn nói với thiên kim giả rằng họ cũng không còn cách nào khác.

Theo nguyên tác, nguyên chủ sẽ tức giận đến mức nhảy dựng lên, trút giận bằng cách đập phá đồ đạc. Dĩ nhiên ba mẹ nuôi sẽ đau lòng, vì cô mà quyết định không tổ chức tiệc nữa. Nữ chính lập tức bị trách móc, với lòng tốt của mình, cô ấy tự cho rằng đó là lỗi của bản thân, từ đó bắt đầu cuộc đời hiếu thuận ngu ngốc.

"Tiểu Tài, con không nói gì là đồng ý rồi đúng không?" Mẹ nuôi lo lắng hỏi, sợ chọc giận vị tổ tông này.

Hạ Mộc Tài im lặng hồi lâu, nét mặt vẫn tự nhiên, không có vẻ gì là tức giận.

Thực ra, trong lòng cô đang nghĩ: [Nữ chính thực sự có tính cách nhu nhược, bị đánh không đánh trả, bị mắng không cãi lại sao?]

Vì thiên kim giả Hạ Mộc Tài luôn ngang ngược trước mặt nữ chính thật, nữ chính chỉ cảm thấy rằng em gái thích cô ấy nên mới trêu đùa như vậy.

Nhưng khi thiên kim giả tự tay đẩy nữ chính xuống cầu thang, nữ chính không những không tức giận mà còn dịu dàng xoa đầu cô ta, cố gắng cảm hóa cô ta.

Nếu nữ chính thật sự là một người nhu nhược như vậy, chẳng phải nhiệm vụ của cô sẽ rất dễ dàng sao? Dù cô có làm gì, chỉ cần quay đầu lại xin lỗi, nữ chính sẽ tha thứ, như vậy lương tâm của cô cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm.

Nghĩ vậy, Hạ Mộc Tài vừa định làm theo nguyên tác, đập vỡ đồ đạc để trút giận và đẩy tình tiết câu chuyện đi đúng hướng, nhưng không ngờ giây tiếp theo mẹ Hạ đã ôm chặt lấy cô, nước mắt lưng tròng vì xúc động.

"Tiểu... Tiểu Tài, con trưởng thành rồi!"

Hạ Mộc Tài hoàn toàn đơ người ra, hai tay lơ lửng giữa không trung, không biết đặt vào đâu. Quan trọng là bà mẹ này ôm cô quá chặt!

Cảm giác này thật ngột ngạt, cô giống như một chú mèo con bị ai đó bóp chặt trong lòng bàn tay.

Cô ra sức đẩy người phụ nữ kia ra, vẻ mặt đầy chán ghét, cằm hếch lên, chân mày nhíu lại thành hình chữ xuyên (川). Khi thấy nước mũi của bà ấy sắp chảy xuống, không chỉ có chữ xuyên trên mặt cô, mà biểu cảm còn trở nên méo mó với đủ loại cảm xúc hỗn tạp.

[Cứu... Cứu mạng! Ai đó đang bóp chết con mèo này!!!]

Hạ Mộc Tài để ý thấy nữ chính bên cạnh đang mím môi cười, nụ cười có chút ngại ngùng, mang theo vẻ yên bình của tháng năm tĩnh lặng.

Dựa trên hiểu biết của cô về nữ chính trong truyện: [Cô ấy sẽ không nghĩ rằng tôi và người phụ nữ này đang diễn cảnh mẹ con tình thâm chứ?]

Ít nhất trước khi Hạ Mộc Tài kịp buông ra lời chế giễu trong lòng, Hạ Trì vẫn luôn nghĩ rằng Hạ Mộc Tài và mẹ ruột có tình cảm rất tốt, nên mới ôm nhau như vậy.

Vì thế, cô ấy đã nở một nụ cười hạnh phúc, vì cô ấy có một gia đình đáng yêu như thế.

[Không phải là tình mẹ con sâu đậm gì hết đâu...

Dĩ nhiên là không phải!]

Hạ Mộc Tài nhanh chóng thấy Hạ Trì thu lại nụ cười, nghiêm túc đứng yên tại chỗ.

"Đủ rồi!" Cô dùng sức đẩy bà mẹ đang bám chặt vào người mình ra: "Mẹ, con biết rồi, con sẽ tham dự bữa tiệc của chị."

Nói xong câu này, cô hơi sững người lại.

[Khoan đã, không đúng! Mình phải đi theo kịch bản mà, sao lại đồng ý thế này?]