Nhưng Tạ Bắc Nguyên vốn không thích những người giả tạo kiểu này, vì vậy cố ý tỏ thái độ từ chối khi cậu ta chào hỏi, không chỉ bây giờ, sau này anh cũng không định nói thêm lời nào với Cố Hòa này nữa. Những người phức tạp như vậy, Tạ Bắc Nguyên không muốn dính líu.
Sau bữa tối, Tạ Bắc Diễn vào phòng làm việc, còn Tạ Bắc Thần thì giám sát Cố Hòa làm bài tập xong rồi hào hứng rủ cậu chơi game.
Tạ Bắc Thần là người không có chút năng khiếu chơi game nào, vừa gà mà lại nghiện, thích chơi những tướng C đẹp trai. Còn Cố Hòa mỗi lần chiều ý anh ta đành phải dùng nick phụ chơi tướng hỗ trợ để bám theo.
"Anh Ba có muốn chơi cùng không?" Cố Hòa quay sang nhìn Tạ Bắc Nguyên đang đọc tạp chí ở đầu ghế sofa bên kia.
Tạ Bắc Nguyên ngước mắt nhìn cậu, trả lời lạnh nhạt: "Không."
"Đừng quan tâm đến nó, Tiểu Hòa, nó không chơi game đâu, hai anh em mình song đấu ngọt ngào nhé." Tạ Bắc Thần vội vàng bấm nút bắt đầu, tỏ vẻ sắp trổ tài. Kết quả là giữa trận có một pha giao tranh tổng, tướng đi rừng của Tạ Bắc Thần liều lĩnh dẫn theo tướng hỗ trợ lao thẳng vào mặt năm người đối phương, chết thảm như điều hiển nhiên, còn Cố Hòa với tướng hỗ trợ đáng lẽ có thể chạy thoát, nhưng lại tự tin quay lại chết cùng Tạ Bắc Thần.
"Em xin lỗi anh, tại em không bảo vệ anh tốt." Nhìn màn hình đen, Cố Hòa áy náy nhận lỗi. Tạ Bắc Thần nghe vậy, không để tâm xoa đầu cậu: "Không sao, game mà, vui là được."
Tạ Bắc Thần rất thích chơi game với Cố Hòa, vì cậu không bao giờ chê anh ta gà và liều, gϊếŧ được người thì khen ngợi mà chết thì an ủi, chơi một ván game khiến Tạ Bắc Thần vui như hoa nở, thậm chí còn có ảo giác mình là cao thủ game.
Sau một ván, Tạ Bắc Thần định chơi tiếp nhưng nhận được tin nhắn lớp trưởng giục nộp bài tập lớn, đành phải mặt buồn thiu về phòng làm bài. Còn Cố Hòa thấy thời gian còn sớm, nên tự mình chơi thêm một ván nữa.
Không có ai chơi cùng, cậu cũng không chọn những tướng hỗ trợ dễ thương mà lại chọn một sát thủ mới ra. Với những ngón tay khéo léo, cậu điều khiển nhân vật carry từ đầu đến cuối. Cố Hòa chơi game rất tập trung, không để ý thấy Tạ Bắc Nguyên bên cạnh đã gấp tạp chí và đứng dậy từ lúc nào.
Tạ Bắc Nguyên vốn định về phòng, nhưng khi đi ngang qua Cố Hòa thì chân bước chậm lại, bị màn hình điện thoại của cậu thu hút sự chú ý. Đôi tay đẹp của Cố Hòa thao tác cũng đẹp không kém, màn hình đầy hiệu ứng dần dần lắng xuống sau khi cậu vào trận, cuối cùng chỉ còn lại dòng chữ "Ngũ Liên Tuyệt Thế" to đùng.
Tạ Bắc Nguyên hơi nhướng mày, anh nhớ mười phút trước tên này còn hoảng hốt kêu la: "Anh quay lại đỡ em với", "Anh ơi em sợ quá", "Xin lỗi anh em gà quá".
Thì ra tất cả đều là giả vờ.
Tạ Bắc Nguyên càng nghĩ càng thấy anh hai nhà mình bị lừa như một thằng ngốc, nhất thời không muốn nhìn nữa, thở dài trong lòng rồi lên lầu. Cùng lúc đó, Cố Hòa cũng thoát game và tắt điện thoại sau khi màn hình hiện thông báo chiến thắng.
Cậu ngoái nhìn sang bên cạnh, Tạ Bắc Nguyên không biết đã đi đâu mất từ lúc nào.
Dù mới ở chung chưa đầy nửa ngày, nhưng Cố Hòa cảm thấy Tạ Bắc Nguyên là người rất khác với những người cậu từng gặp trước đây. Thậm chí đến nửa đêm, khi đang lật xem album hội họa, trong đầu cậu vẫn thỉnh thoảng hiện lên cái tên Tạ Bắc Nguyên.
Cố Hòa vô thức xoay xoay cây bút trong tay, khi đã cởi bỏ lớp vỏ dịu dàng bên ngoài, đôi mắt to ngây thơ như nai con của cậu dần hiện lên tầng tầng lớp lớp vẻ lạnh lùng. Cậu cảm thấy thái độ của Tạ Bắc Nguyên với mình có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không rõ kỳ lạ ở chỗ nào.
Đang thất thần, album hội họa trong tay Cố Hòa cũng đã lật đến trang cuối. Cậu cau mày lục lọi một hồi trên bàn hơi bừa bộn, mấy quyển album tìm được đều là những quyển đã xem qua. Cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng chất tất cả album lại với nhau rồi ôm đến phòng sách.
Ông của nhà họ Tạ là một họa sĩ có chút tiếng tăm, lúc sinh thời đã sưu tầm không ít album của các họa sĩ nổi tiếng, tất cả đều để trong phòng sách. Tạ Bắc Diễn biết Cố Hòa học hội họa nên cho phép cậu tự do mượn album trong phòng sách.
Lúc này đã hơn mười giờ tối, Cố Hòa ôm một chồng album dày đi vào phòng sách, không ngờ đã có người ở đó rồi.