Tôi Xuyên Sách Thành Ba Nhỏ Của Đại Boss Vô Hạn Lưu

Chương 18

Vì những xúc tu đó, tinh thần Hứa Bùi lúc này có chút hoảng loạn: "Còn nữa, tôi không gϊếŧ người, không phải tôi gϊếŧ người! Không phải tôi! Tất cả là lỗi của bọn họ!"

Hứa Sâm sẽ giúp cậu ta gϊếŧ những người cậu ta không thích, và cậu ta cũng khôn ngoan không hỏi nhiều về việc những xác chết đã đi đâu.

Không hỏi, cậu ta sẽ là kẻ trong sạch.

Nhưng cậu ta thực sự không ngờ rằng, có một ngày cậu ta sẽ tận mắt chứng kiến những điều này!

Cậu ta sắp phát điên rồi!

Nhìn Hứa Bùi, viên cảnh sát dường như liên tưởng đến điều gì đó, sắc mặt dần lạnh xuống, anh ta nói: "Mời anh đi theo chúng tôi."

...

Sau khi cảnh sát rời đi, sự việc coi như được giải quyết hoàn hảo.

Bên ngoài phòng nghỉ đã được Thư ký Văn dùng một số biện pháp cách âm, buổi tiệc rượu vẫn diễn ra bình thường.

Tâm trạng Thư ký Văn tốt đến mức muốn ngân nga, thậm chí còn chưa kịp nghĩ xem sếp đã đi đâu.

Anh ta nhiệt tình đề nghị được lái xe đưa Trì Liễu về nhà.

Trì Liễu vui vẻ đồng ý.

Dạo này cậu rất dễ mệt mỏi, dường như lúc nào cũng muốn ngủ.

Xe vừa ra khỏi hầm để xe, cậu đã dựa vào cửa sổ nhắm mắt lại.

Dưới ánh đèn neon, bàn tay chàng trai nhẹ nhàng đặt lên bụng, cậu tựa vào cửa sổ ngủ say, lông mày thanh tú, đôi môi mềm mại đỏ mọng, như một nàng công chúa ngủ trong rừng thực sự...

Tương Tương ở ghế phụ bám vào lưng ghế nhìn cậu, vừa định đưa những xúc tu nhỏ bé của mình lấy một chiếc chăn đắp cho cậu thì chiếc xe đột ngột dừng lại.

Lúc này xe còn chưa đi vào đường, Thư ký Văn còn chưa kịp đạp phanh, anh ta nhìn về phía trước với vẻ mặt kinh hãi:

Khuôn mặt của ông chủ kính yêu của anh ta đang ở ngay ngoài cửa sổ xe. Ông chủ đã khiến chiếc xe này dừng lại.

Sơ Kỳ mỉm cười nhìn Thư ký Văn, thu tay lại khỏi thân xe. Thư ký Văn sững sờ, gần như dựng cả tóc gáy.

Lúc này, Sơ Kỳ đã rời mắt, dịu dàng nhìn chàng trai vẫn đang ngủ say ở ghế sau.

Ánh mắt lướt qua vùng bụng được chàng trai cẩn thận che chắn, anh nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ hiện lên sự nghi hoặc: Ở đó, là cái gì vậy...

--------------------

Trên chiếc xe đang bon bon, Trì Liễu ngủ rất say, nhưng lại rất khó chịu.

Cậu bị dị ứng phấn hoa nhẹ, lại không thích hoa hồng.

Mà mùi hương hoa hồng trên người Hứa Sâm đến giờ vẫn bám dai dẳng trên người cậu, khiến cậu rất khó chịu.

Bất chợt, một mùi hương lạ lạnh lẽo len lỏi vào chóp mũi, mùi hương đó nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ khoang mũi, xua tan hoàn toàn mùi hoa hồng.

Thoải mái hơn nhiều. Lông mày Trì Liễu dần giãn ra.

Lúc này, dường như có ai đó nhẹ nhàng bế cậu lên, thứ gì đó lạnh lẽo mềm mại như dây leo quấn quanh eo cậu. Thứ đó bò lên theo sống lưng, những chiếc giác hút xoa bóp từng đốt xương trên lưng cậu, một lúc sau, nó quấn lên cổ cậu, lại có một "dây leo" khác, siết chặt lấy cổ chân cậu, men theo khe hở giữa quần dài và bắp chân bò lên trên...

Chúng dường như muốn xâm chiếm từng tấc da thịt của cậu...

Trì Liễu lại hơi nhíu mày, cậu vẫn ngủ say, đầu không còn chút sức lực mà tựa vào hõm cổ của ai đó, khuôn mặt dần ửng hồng, ngay cả hơi thở cũng có chút gấp gáp...

Nhiều "dây leo" hơn quấn lấy cậu.

Một "dây leo" men theo vạt áo len lỏi vào, chiếm cứ vùng eo bụng, các giác hút liên tục mυ'ŧ mát làn da trắng nõn mềm mại nơi đó, như thể đang nghi hoặc thăm dò điều gì...

Bên trong khoang bụng không hiểu sao bỗng trở nên nóng ran, dường như có thứ gì đó đang nhẹ nhàng rung động, đang nỗ lực hình thành và sinh trưởng...

Cậu như rơi vào một giấc mơ ngập tràn "dây leo", chúng tóm lấy cậu, quấn chặt như rắn, leo trèo biến thành một chiếc l*иg giam kiên cố, giam cầm cậu hoàn toàn, cậu căn bản không thể thoát ra...

Nhưng mà, hình như khá thoải mái? Cũng không nhất thiết phải thoát ra?

Mà, mùi hương hoa hồng chết tiệt kia cuối cùng cũng bị cậu ném ra ngoài chín tầng mây...

...

Thư ký Văn run rẩy lái xe.

Trước khi rèm che phía sau được kéo xuống, qua kính chiếu hậu anh ta đã thấy sếp bế anh Trì đặt lên đùi, rồi sau đó...

Vô số xúc tu xanh thẫm quấn lấy cơ thể anh Trì, gần như nuốt chửng cậu...

Những xúc tu xanh thẫm trên chiếc cổ mảnh khảnh của chàng trai trẻ men theo đường xương hàm rõ nét bò lên trên, vuốt ve đôi môi mềm mại, rồi từng chút một lướt qua khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo...

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi rèm che được kéo xuống, anh Trì đã hoàn toàn bị xúc tu nuốt chửng, chỉ còn cánh tay trắng nõn thon dài bị ép giơ lên, nằm trong ánh trăng sáng tỏ, như đang cầu cứu ai đó...