Sau đó, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, ngay sau đó liền nhanh chóng khóa trái.
Đặt biển "Xin đừng làm phiền", Trì Liễu xoay người sải bước ra ngoài - cậu phải đi đón cảnh sát sắp đến dưới lầu, thông báo trước cho họ tình hình chi tiết hơn.
...
Thư ký Văn đứng cách đó không xa nhìn cảnh tượng này, há hốc mồm, hơi choáng váng.
Tương Tương kéo góc áo anh ta, đôi mắt xanh lam tràn đầy sự sùng bái: "Anh nói để không gây náo loạn, chúng ta phải nghĩ cách đưa người chơi vào không gian kín, Tiểu Trì đã làm rồi."
Thư ký Văn vẫn không thể tin nổi: "... Ừ."
Người chơi ẩn mình trong đám NPC, ngoài mùi hương có chút khác biệt so với NPC, hầu như không có sơ hở nào.
Anh ta và Tương Tương ở một khoảng cách nhất định mà có thể nhanh chóng nhận ra, là bởi vì mùi hương trên người người chơi này quá rõ ràng - hắn ta hẳn là kiểu người dùng mùi hương để mê hoặc đối phương.
Nhưng mà, Trì tiên sinh chỉ là một NPC bình thường, không những không bị đối phương mê hoặc, mà còn phát hiện ra đối phương có điểm bất thường...
Hơn nữa, mỗi bước đi đều dứt khoát và chính xác như vậy, không hề có sai sót...
Lúc này, Tương Tương lại kéo tay áo anh ta, chậm rãi nhắc nhở: "Boss cũng ở trong đó."
Thư ký Văn lại một lần nữa day day trán, vừa cầu nguyện boss trong lúc tức giận nuốt chửng người chơi thì ít nhất cũng chừa lại cái đầu, vừa ôm lấy Tương Tương, sải bước đi về phía phòng nghỉ.
...
Trong phòng nghỉ, thân thể Hứa Sâm cứng đờ nằm trên ghế sofa, làn da của hắn gần như trắng đến mức trong suốt, tròng mắt chỉ toàn màu trắng, cổ đã bị đeo một chiếc vòng kim loại đặc biệt.
Làm xong tất cả những việc này, Thư ký Văn tùy ý nghịch chiếc vòng tay lấy được từ cổ tay Hứa Sâm, vừa nói: "Trì tiên sinh vừa rồi hẳn là đã báo cảnh sát, đồn công an quản khu vực này vừa đúng lúc có bộ phận chuyên trách, tiếp theo, chúng ta chỉ cần ở đây đợi cảnh sát đến đưa người đi là được rồi."
Anh ta nhìn quanh, lẩm bẩm: "Haiz, thật không biết boss lại chạy đi đâu rồi, thảo nào Trì tiên sinh lại dẫn người đến đây, Tương Tương bây giờ em cũng biết công việc thư ký của anh khó khăn như thế nào rồi chứ? Thật sự hy vọng boss có thể tăng lương cho anh - Tương Tương?"
Tương Tương đang nhìn chằm chằm vào Hứa Sâm trên ghế sofa, cổ họng cậu nhóc chuyển động, ngón trỏ cào cào môi, khóe miệng chảy ra một dòng nước miếng màu xanh lam: "Người chơi, ngon..."
Thư ký Văn giật giật khóe miệng, lại thấy thương cậu nhóc đã lâu không được ăn, bèn vỗ vỗ sau gáy Tương Tương: "Đi ăn đi, chừa lại cái đầu là được."
Đôi mắt xanh của Tương Tương sáng lên, nó liền ngồi xổm xuống, nâng những ngón tay giờ đã dài quá mức của người đàn ông, rồi bắt đầu gặm nhấm từng chút một...
Trong tủ, Hứa Bùi đã tỉnh dậy, mở to mắt nhìn qua khe tủ chứng kiến cảnh tượng này. Cậu ta bịt chặt miệng, gần như phát điên...
...
Không lâu sau, Trì Liễu cùng cảnh sát bước vào phòng nghỉ, anh có chút ngạc nhiên khi thấy Thư ký Văn và Tương Tương.
Thư ký Văn đẩy gọng kính, không chút khách khí đổ tội lên đầu Hứa Sâm: "À, là thế này, tôi đưa Tương Tương đến đây nghỉ ngơi, ai ngờ người này tấn công chúng tôi, bị tôi hạ gục."
Trì Liễu không thấy có gì lạ khi một tên biếи ŧɦái ăn thịt người lại đi tấn công người khác. Cậu vỗ vai Thư ký Văn: "Vất vả rồi."
Thư ký Văn cười thật lòng: "Anh cũng vậy."
Trì tiên sinh đúng là người tốt, giúp họ bắt được người chơi, thậm chí còn báo cảnh sát giúp họ.
Viên cảnh sát dẫn đầu trao đổi ánh mắt với Thư ký Văn, rồi chỉ huy người của mình khiêng Hứa Sâm đang bị áo khoác phủ kín toàn bộ phần thân trên trên ghế sofa lên cáng, đắp khăn trắng kín mít rồi đưa đi.
Sau đó, anh ta nhìn Trì Liễu, mỉm cười: "Cảm ơn anh rất nhiều. Tối nay anh có thể nghỉ ngơi trước, khi nào tiện thì đến đồn làm bản tường trình."
Trì Liễu, đang trầm ngâm nhìn về một hướng, quay người lại, chỉ vào tủ, nhướn mày: "Tôi luôn cảm thấy có người trong đó."
Cậu rất nhạy cảm với ánh nhìn.
Hứa Bùi trong tủ: "!!!"
Viên cảnh sát sững người, vội vàng mở cửa tủ. Hứa Bùi lăn ra ngoài, gần như nước mắt nước mũi tèm lem. Cậu ta chỉ tay vào Tương Tương với vẻ mặt méo xệch: "Bọn họ là quái vật! Ăn thịt người! Còn nữa, đầu tôi bị khoét một lỗ!! Thật đấy!"
Tương Tương giật mình, run rẩy túm lấy vạt áo Trì Liễu, cả người co rúm lại, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Trì Liễu không nhịn được xoa đầu Tương Tương, che chắn cho nó phía sau.