Tôi Xuyên Sách Thành Ba Nhỏ Của Đại Boss Vô Hạn Lưu

Chương 11

Những lời lẽ khó nghe, vô lý chưa kịp nói hết, đã nghe thấy Trì Liễu khoa trương chỉ tay về phía căn hộ đối diện cắt ngang: "Nhìn kìa! Cửa mở rồi!"

Giọng điệu giống như đang nói "Nhìn kìa, đĩa bay!".

Người thanh niên mừng rỡ quay người lại, liền nghe thấy bên tai "ầm" một tiếng, Trì Liễu đã quét khuôn mặt vào nhà, nhanh chóng đóng cửa lại, bỏ mặc anh ta ở bên ngoài.

Tấm chi phiếu bị ném không thương tiếc lên người anh ta.

Người thanh niên: "..."

Anh ta nhìn căn hộ đối diện, rồi lại nhìn đầy căm phẫn về phía nhà của Trì Liễu, mới nghiến răng nghiến lợi đeo khẩu trang rời đi.

...

Trì Liễu đứng chân trần trong ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ sát đất phòng khách, thoải mái duỗi người một cái, sau đó mới chợt nhớ ra hình như đã từng thấy người thanh niên vừa rồi trong một quảng cáo màn hình lớn, dường như tên là Hứa Bùi.

Vậy anh ta là một ngôi sao?

Không liên quan đến cậu.

Gọi điện thoại cho ban quản lý tòa nhà báo cáo có người không phải cư dân đã sử dụng thang máy lên tầng, Trì Liễu nhanh chóng quên đi đoạn nhạc đệm này, cậu bật TV, ngồi xếp bằng thư giãn trên tấm thảm vừa mua.

Cậu tựa vào chiếc ghế sofa êm ái, vừa nghe tiếng TV, vừa lấy chiếc máy tính bảng mới mua ra để mua sắm - quán bar của cậu, nhà của cậu, có rất nhiều thứ cần sắm sửa, trang trí.

Mặc dù trước đó không có ai ở, nhưng căn nhà vẫn luôn được dọn dẹp, lúc này cửa sổ sáng bóng, bên ngoài ban công có một cây hoa hợp hoan nở rộ như trong mơ, những cành hoa cao vươn vào hàng rào chạm khắc, đung đưa theo gió.

Không biết từ lúc nào, hoàng hôn đã trải dài từ bầu trời xuống, màu sắc đậm đà như một nồi súp cà chua đang sôi sùng sục, mang theo hơi ấm khiến người ta lưu luyến.

Trì Liễu nhìn máy tính bảng, mí mắt bắt đầu nặng trĩu - không hiểu sao hôm nay cậu lại dễ buồn ngủ như vậy.

Vì quá mệt mỏi?

Trên TV lúc này đang phát lại một tin tức xã hội gây chấn động: một nam diễn viên trẻ đã mất tích hơn 72 giờ, nghi ngờ đã bị sát hại.

Trên màn hình, có người đang được phỏng vấn, nước mắt lưng tròng: "Mặc dù anh ấy đã nhiều lần làm khó tôi, nhiều lần dùng thủ đoạn bất chính cướp đoạt tài nguyên của tôi, nhưng tôi vẫn cầu nguyện cho anh ấy bình an."

Người được phỏng vấn chính là ngôi sao nhỏ vừa xuất hiện trước cửa nhà Trì Liễu.

Lúc này, Trì Liễu đã gối đầu lên gối ôm nằm xuống thảm, mơ màng tắt TV, cả người cao gầy cuộn tròn trong chiếc chăn cashmere mới ấm áp, nửa dưới khuôn mặt theo thói quen vùi vào chăn, chóp mũi chạm vào chiếc áo sơ mi quá khổ.

Cậu vẫn chưa kịp thay quần áo của người khác.

Trên đó vương vấn một mùi hương lạnh lẽo lạ lùng, khiến người ta vô cớ choáng váng.

Không hiểu sao, Trì Liễu luôn cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, hình như đã từng ngửi thấy ở đâu đó - nhưng làm sao có thể chứ? Hôm nay cậu mới gặp thư ký Văn lần đầu tiên, làm sao có thể ngửi thấy mùi hương trên áo của anh ta được.

Chất liệu áo sơ mi không thể tránh khỏi việc chạm vào làn da trắng mịn của chàng trai trẻ, cũng chạm vào những dấu vết còn chưa biến mất trên đó, mùi hương lạ lùng như một dấu ấn, lan tỏa sự hiện diện của nó, như thể muốn thấm dần vào da thịt của chàng trai...

Nhắm mắt lại, Trì Liễu thầm đếm những thứ cần mua sắm trong lòng: kim đan, len đủ màu, giỏ đựng len, lò nướng, bột mì, bơ, kem tươi, đường, các loại dụng cụ nhà bếp...

Còn cần một chiếc tạp dề xinh xắn và một đôi găng tay nướng bánh dày dặn...

Đây là những sở thích bí mật của cậu, phải thực hiện ở nhà...

Quán bar còn thiếu: các loại giấy phép kinh doanh, các loại rượu nền, các loại dụng cụ pha chế...

Cậu đã hẹn với người sửa chữa quán bar, đặt mua các loại đồ nội thất lớn, chẳng mấy chốc, cậu sẽ có một sự nghiệp quen thuộc và một ngôi nhà ấm áp trong thế giới xa lạ này...

Còn về chuyện tình một đêm xảy ra khi mới đến thế giới này - thôi thì cứ để nó trôi theo gió, dù sao cậu cũng sẽ không có cơ hội gặp lại người đàn ông trùng tên với tên trùm sinh vật tà ác đó nữa.

Hoàng hôn bên ngoài cửa sổ dần buông xuống, Trì Liễu yên tâm chìm vào giấc ngủ, như theo bản năng, một bàn tay của cậu đặt lên bụng mình qua lớp áo sơ mi trắng.

...

Cùng lúc đó, tại văn phòng tổng giám đốc tòa nhà Anh Vọng.

Người đàn ông cao lớn, đẹp trai đã thay một bộ vest mới màu sắc lạnh lùng, anh ta ngồi một cách tao nhã sau chiếc bàn làm việc bề thế, trên mặt vẫn giữ nụ cười hoàn hảo như thường lệ, nhưng lại nhìn người đối diện với ánh mắt lạnh lùng khác thường.