Sổ Tay Kinh Doanh Chung Cư

Chương 4.1: Ngày thứ ba cải tạo

Sáng hôm sau.

“Hừm hừm~ hừm hừm hừm~”

Thư Loan đang ngủ ngon lành thì đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại phá đám.

Tính tình lúc mới ngủ dậy của cô khá dữ dằn. Cô thò tay mò mẫm khỏi chăn, lôi điện thoại lên xem số gọi đến.

Cát Lâm, Diên Biên?

Bộ não mới nửa tỉnh nửa mê của Thư Loan quay vài vòng, mãi mà chẳng nghĩ ra mình có người quen nào ở cái xó đó lại còn gọi điện cho mình. Thế nên, cô chẳng hề do dự mà dứt khoát cúp máy, vùi đầu vào chăn tiếp.

Buổi sáng đẹp trời thế này mà không ôm chăn lăn lộn thì đúng là uổng phí nhân sinh!

Nhưng chưa đầy một giây sau, điện thoại lại réo lên. Thư Loan cầm lên xem —— lần này là Cát Lâm, Bạch Sơn.

Gì đây? Chẳng lẽ mình có duyên với vùng đó à?

Cô suy nghĩ thêm một lúc rồi vẫn quyết định nghe máy, hy vọng không phải bọn lừa đảo...

“Xin chào, có phải Thư tiểu thư không ạ?”

“Ừm ừm... là tôi.”

“Chúng tôi là đội thi công đây, tòa nhà của cô ở đường Linh Hoa sắp bắt đầu gia cố, nhưng mà trước cửa vẫn còn phong ấn đấy ạ?”

“Á! Xin lỗi, tôi quên béng mất chuyện này rồi!” Thư Loan nghe vậy thì bật dậy ngay lập tức.

Cô quên mất cái phong ấn ngoài tòa nhà của mình là loại “đi đến đâu mở đến đó”, người thường căn bản không vào được!

“Phiền mọi người đợi một chút, tôi đến ngay đây!” Thư Loan vội vàng rửa mặt thay đồ, đeo cái túi hôm qua rồi bước ra ban công.

May mà đã qua giờ cao điểm, cộng thêm trời nóng, trên đường cũng không đông người lắm. Cô chỉ cần làm một cái phép nhỏ là không ai để ý đến mình rồi.

Nghĩ vậy, trên người Thư Loan lập tức phát ra một luồng ánh sáng màu lam sen nhạt. Một con chim khổng lồ cao cỡ nửa người cô bỗng nhiên xuất hiện trên ban công. Cả thân nó có màu tím gradient, chóp đầu, rìa cánh và đuôi dài thì điểm xuyết sắc vàng nhạt. Đặc biệt hơn là, trên người nó lủng lẳng một chiếc túi xách màu trắng sữa.

Vỗ cánh một cái, nó liền bay vυ't lên không trung.

Nhưng có một vấn đề quan trọng mà Thư Loan quên mất —— cô bị mù đường.

Cô chỉ nhớ mang máng phương hướng, còn vị trí chính xác thì chắc phải từ từ tìm thôi. Nhưng dù sao bay cũng nhanh hơn lái xe, chỉ cần tự nhắc bản thân bay cho nhanh là được!

Trong tòa nhà văn phòng cao cấp bên cạnh trung tâm thương mại đường Cảnh Minh, Giải Trĩ đang sắp xếp tài liệu liên quan đến vụ của tập đoàn Đại Hùng.

Thật ra, anh vốn không định nhận vụ này. Với anh, đây chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn có thể giao cho cấp dưới xử lý. Nhưng chủ tập đoàn Đại Hùng từng giúp đỡ một vị trưởng bối của anh lúc người đó gặp nạn. Khi vị trưởng bối ấy đích thân đến nhờ, anh không thể từ chối, nên đành nhận vụ này.

Dù sao thì, một khi vụ án đã rơi vào tay anh, anh chắc chắn sẽ làm cho ra trò.

Sắp xếp xong đống tài liệu trước mặt, Giải Trĩ định đi pha tách trà xanh, uống một ngụm rồi quay lại tiếp tục xử lý công việc.

Anh vừa đứng dậy, ngước mắt lên thì bắt gặp một con chim khổng lồ với bộ lông tím gradient, kéo theo một chiếc đuôi vàng rực lướt vụt qua trước cửa sổ.

Là một con kỳ lân thần có khả năng phân biệt đúng sai, thiện ác, đồng thời đã sống qua mấy thiên niên kỷ, không có lý nào anh không nhận ra đây là pháp thuật biến hình. Nhưng điều làm anh bận tâm là cái cách người dùng phép này tùy tiện đến mức một cái liếc mắt cũng nhìn thấu được.

Yêu quái nhà ai đây? Ẩn thân thuật mà xài kiểu này thì cũng bó tay rồi...

Vừa nghĩ, ánh mắt anh lại lướt qua chiếc túi màu trắng sữa vắt vẻo trên lưng con chim kia, trông vô cùng quen mắt. Nó còn đang bay về hướng đường Linh Hoa.

Khoan đã, chẳng lẽ là cô ấy?

Trong đầu Giải Trĩ chợt hiện lên hình ảnh cô gái mà anh gặp hôm qua ở tập đoàn Đại Hùng. Khi đó, cô ta cũng mang một cái túi y hệt. Hơn nữa, địa điểm trên hợp đồng cô ký cũng chính là trên đường Linh Hoa.

Cô gái đó... là một trong số ít người mà Giải Trĩ không thể nhìn thấu được, nhưng trực giác của anh lại nói với anh rằng, cô ấy là một sinh linh vô cùng thuần khiết.

Không ngờ, mới đó đã gặp lại rồi. Chắc là cô ấy bắt đầu thực hiện hợp đồng đây mà.

Nghĩ vậy, Giải Trĩ cũng không bận tâm thêm nữa, uống cạn chén trà rồi tiếp tục vùi đầu vào tài liệu.

“Xin lỗi!”

Thư Loan đáp đất bằng một cú phanh gấp ngay trước cổng tòa nhà.

Đội trưởng thi công còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng liền buột miệng: “Không sao...”

Ngay sau đó, trước mắt ông ấy, con chim lớn biến trở lại thành một cô gái.

“Thật ngại quá! Tôi quên mất là kết giới phong ấn vẫn đang mở.” Thư Loan áy náy gãi đầu.

Gã đội trưởng công trình có thân hình gần như giống hệt Hùng Lực, nhưng trông nghiêm nghị hơn rất nhiều, chắc là do phải quản lý một đám công nhân. Dù vậy, khi đối diện với Thư Loan, ông ấy vẫn khá lịch sự:

“Không có gì to tát cả, mấy nơi có thần thú hay yêu quái cư trú đều có bảo vệ hết. Huống chi tòa nhà của cô... Nhưng mà lần sau cô có thể để lại bùa thông hành hoặc gì đó không? Chứ mỗi ngày bọn tôi ra vào thế này, làm phiền cô hoài cũng ngại.”

“Cũng đúng nhỉ.” Thư Loan vừa nói vừa gỡ bỏ kết giới. “Vậy đi, tôi sẽ không dựng kết giới nữa. Sau này tôi còn kinh doanh ở đây, không thể để con người bỗng dưng thấy một tòa nhà từ trên trời rơi xuống được.”

“Đúng rồi! Bên tôi thi công cũng giống con người thôi, chỉ có vài chỗ hơi khác biệt chút. Không hiểu nghề thì cũng chẳng nhận ra đâu, cô cứ yên tâm.” Gã đội trưởng vỗ ngực cam đoan.

“Vậy làm phiền mọi người rồi.”

“Không vấn đề! Nhiều nhất một tháng là xong.”

Thư Loan dẫn cả đội thi công vào sân trước, rồi mới chợt nhớ ra một vấn đề khá nghiêm trọng: trong sân này cỏ cây mọc quá um tùm, còn trong tòa nhà thì vẫn còn một số đồ nội thất cũ chưa dọn.

Cô áy náy nói: “Thật ngại quá! Chỗ này vẫn còn nhiều cỏ dại quá, bên trong cũng còn vài thứ chưa dọn dẹp. Hay là mọi người nghỉ hôm nay đi, để tôi gọi người đến xử lý trước đã?”

Gã đội trưởng liếc mắt một vòng, rồi đề xuất: “Thế này đi, Thư tiểu thư, bọn tôi giúp cô dọn dẹp cả khu sân và bên trong tòa nhà luôn. Cô chỉ cần trả thêm hai ngày công là được?”