Thư Loan lấy ra một nửa số thỏi vàng, quyết định ngày mai sẽ đến ngân hàng của giới tinh quái để đổi, phần còn lại vẫn để nguyên dưới gầm giường.
Tuy nhiên, mặc dù cô đã chốt phương án đắt hơn, nhưng mặc cả vẫn là một kỹ năng cần thiết.
Lady Bird: Anh có đó không?
Siêu Cấp Đại Bạch Hùng: Có đây, Thư tiểu thư đã quyết định xong chưa?
Lady Bird: Rồi, tôi chọn phương án thứ hai. Anh nói có giảm giá đúng không?
Siêu Cấp Đại Bạch Hùng: Đúng vậy, tôi có thể đảm bảo cô được hưởng ưu đãi 15%.
Lady Bird: Ơ hay, chỉ 15% thôi á? Đây là một công trình rất lớn đó, sau này hoàn thành, tôi còn có thể giúp quảng bá miễn phí cho các anh nữa mà!
Siêu Cấp Đại Bạch Hùng: Xin lỗi Thư tiểu thư, giá này đã bao gồm cả nhân công và vật liệu rồi, nếu giảm nữa thì bọn tôi lỗ mất.
Lady Bird: Các anh thực sự có đủ khả năng gia cố toàn bộ tòa nhà của tôi chứ?
Siêu Cấp Đại Bạch Hùng: Thư tiểu thư, đừng có dùng khích tướng lung tung nhé. Thế này đi, tôi bớt cho cậu còn 20%, được chứ?
Lady Bird: Thôi được rồi, 20% thì 20%!
Siêu Cấp Đại Bạch Hùng: Cảm ơn Thư tiểu thư đã tin tưởng công ty chúng tôi! Ngày mai, phiền cô ghé qua công ty để gặp mặt trực tiếp và ký hợp đồng.
Lady Bird: Được, địa chỉ của các anh?
Siêu Cấp Đại Bạch Hùng: Số XXX, đường XX. Hẹn gặp cậu ngày mai!
Lady Bird: Hẹn mai gặp.
Siêu Cấp Đại Bạch Hùng: Hoa, hoa, hoa.
Chiều hôm sau, Thư Loan mang theo thẻ SVIP của ngân hàng tinh quái – thứ mà cô vừa đổi lấy bằng năm mươi cân vàng – đến trụ sở công ty Đại Hùng Xây Dựng.
Nhìn tấm bảng hiệu đỏ rực với dòng chữ trắng giản dị cùng những tấm băng rôn giăng kín mặt tiền của tòa nhà năm tầng cũ kỹ, Thư Loan bắt đầu tự hỏi liệu có phải hôm qua mình đã quá nóng vội không…
Nhưng mà đã đến rồi, thôi thì cứ vào xem thử sao.
Cô bước vào tòa nhà, thở phào nhẹ nhõm khi thấy bên trong có vẻ bình thường hơn bên ngoài một chút – ít nhất cũng có phong cách trang trí theo kiểu "trụ sở ủy ban xã tiêu chuẩn".
“Xin chào, tôi là Thư Loan, hôm qua tôi đã trao đổi với nhân viên kinh doanh Nặc Va, hôm nay đến… xem xét thực tế một chút.”
Lễ tân đeo một cặp kính dày như đáy chai, nhìn Thư Loan chằm chằm rồi trực tiếp quay ra phía sau hét lớn:
“Có khách! Nặc Va!”
Một cô gái nhỏ nhắn từ hành lang chạy vội ra, trên đầu còn có một đôi tai tròn xoe, lông trắng mềm mượt. “Chào em, tôi là Nặc Va, Hùng Lực là chồng tôi. Mời em theo tôi.”
“Được.” Thư Loan lập tức bước theo, ánh mắt cứ dán chặt vào đôi tai kia, mấy lần muốn đưa tay sờ thử mà lý trí mạnh mẽ đè xuống.
Văn phòng của Nặc Va ngay gần đó. Cô ấy nhanh chóng lấy ra hai bản hợp đồng, đưa cho Thư Loan. “Đây là hợp đồng sơ bộ tôi đã soạn, em xem có chỗ nào cần sửa không nhé?”
Thư Loan lật ra xem, tỏ vẻ nghiêm túc thẩm định. Dù trong lòng chỉ muốn ngủ gục khi nhìn đống chữ chi chít, nhưng liên quan đến cả đống tiền, cô vẫn cố gắng diễn một màn “đại gia có chuyên môn.”
“Không tệ, nhưng còn một chuyện nữa.”
“Chuyện gì ạ?” Nặc Va tò mò ghé đầu lại gần.
“Là thế này, tòa nhà của tôi… không có thang máy. Tôi muốn các cô giúp tôi mở hai giếng thang máy.” Thư Loan đột nhiên nhớ ra điểm quan trọng này vào tối qua trước khi ngủ.
Nặc Va gật gù: “Không vấn đề! Thực ra công ty bọn tôi nhận cả công trình xây dựng lẫn nội thất, mở thêm giếng thang máy là chuyện nhỏ. Nhưng vì tòa nhà em cao, giá sẽ lên khoảng 5,5 triệu.”
Thư Loan nhẩm tính rồi nhíu mày. “Một cái giếng thang mà đắt vậy á?”
“Là giếng cho thang máy 18 tầng đấy em ơi. Chưa kể, phần bị đυ.c ra cũng phải gia cố lại. Giá này là hợp lý.” Nặc Va trợn đôi mắt to tròn, nhìn Thư Loan với vẻ mặt vô cùng vô tội.
Thư Loan nghĩ nghĩ, thấy cũng hợp lý. Dù gì cô cũng là dân ngoại đạo, mà công ty này dù trông có vẻ… thiếu chuyên nghiệp, chắc cũng không đến nỗi lừa đảo, nhỉ?
“Được rồi, vậy sửa hợp đồng giúp tôi đi. À, tôi muốn có một luật sư xem qua bản hợp đồng này, sau đó tôi mới ký.” Thư Loan đẩy lại bản hợp đồng cho Nặc Va.
“À… chuyện đó à?” Nặc Va hơi khựng lại rồi gật đầu. “Vậy em chờ khoảng nửa tiếng nhé! Bọn tôi sẽ gọi một luật sư từ ngoài vào. Trong lúc đó, em có thể đi dạo một vòng quanh công ty bọn tôi!”
Thấy Nặc Va tươi cười phấn khởi, Thư Loan cũng không tiện từ chối, đành cười đáp: “Được, chờ chút cũng không sao. Tôi đi loanh quanh một chút vậy.”
Nói xong, cô đứng dậy ra ngoài.
Nặc Va tiễn Thư Loan ra khỏi cửa, nụ cười dần cứng lại.
Làm thế nào để kéo một luật sư đến đây trong nửa tiếng hả trời?!
Nặc Va nghĩ ngợi vài giây, rồi lập tức gọi điện thoại cho Hùng Lực, người đang ở Cục Đặc Vụ chuẩn bị thiết bị.
“Chồng ơi!!! Về ngay lập tức! Tiện thể kéo theo một luật sư về đây! Khách hôm qua tới ký hợp đồng rồi, mà luật sư của công ty mình lại đi công tác rồi! Anh lo trong vòng 30 phút mang một luật sư tới đây ngay lập tức!”
Vừa nói xong, cô không thèm chờ đầu dây bên kia phản hồi, đã cúp máy luôn.
Bên kia, Hùng Lực sững sờ nhìn màn hình điện thoại, mất ba giây để tiêu hóa nội dung, rồi bất thình lình bật dậy lao khỏi văn phòng như một cơn gió.
Trong khi đó, Thư Loan dạo một vòng trong công ty Đại Hùng, vô tình đi tới khu trưng bày gần cầu thang. Ở đó dán đầy ảnh các công trình mà công ty đã thi công, từ nội thất đến ngoại thất.
Dù phần lớn là những tòa nhà bình thường, nhưng phần thiết kế bên trong lại khá bắt mắt.
Cô ngẫm nghĩ, nếu bọn họ sửa tòa nhà của mình tốt, có lẽ có thể thuê luôn họ làm nội thất.
Vừa nghĩ vừa đi, cô chầm chậm dọc theo dãy bảng trưng bày, vô thức bước lên tầng hai.
Chỉ đến khi đi hết bức tường triển lãm, cô mới phát hiện ra mình đã lên lầu.
Nhớ lại nguyên tắc “tầng càng cao, người lạ càng không được phép đi lung tung,” Thư Loan quyết định nhanh chóng rút lui trước khi bị bắt quả tang.
Thư Loan vừa định bước xuống thì khóe mắt lại thoáng thấy một góc tường kính, dường như có một cục bông tròn vo đang lăn lăn.
Đó là cái gì vậy?
Cô chậm rãi tiến lại gần, liền trông thấy một đôi tay thon dài, trắng nõn, các khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng nhấc bổng cục bông lên.
Hình như là... một con gấu con?
Thư Loan theo phản xạ nhìn về phía chủ nhân của đôi tay ấy, lập tức sững sờ.
Người này đẹp quá... Chắc là yêu quái?
Giải Trĩ cũng nhận ra ánh mắt từ phía bên kia lớp kính, vừa đặt con gấu nhỏ lên cánh tay rắn chắc của mình, vừa ngước lên nhìn thẳng vào Thư Loan.
Cô giật mình, vô thức chạm mắt với anh ta.
Ánh mắt thật uy áp, như thể có thể nhìn thấu cả con người cô vậy... Cô còn chưa kịp nghĩ tiếp thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân.
Là Nặc Va lên rồi.
Vừa thấy cô, Nặc Va liền nói ngay: "Em Thư, hợp đồng mới đã in xong rồi, em có muốn xem qua không? Có điều luật sư vẫn phải đợi một lát nữa mới đến."
Thư Loan lập tức hoàn hồn: "Được, em qua ngay."
Nặc Va gật đầu, định nói thêm gì đó thì bỗng chú ý đến Giải Trĩ phía bên kia tấm kính cùng với thứ trên tay anh ta.
"Bắc Bắc!" Cô nàng lập tức chạy đến, kiễng chân ôm cục bông trắng kia vào lòng, sau đó ngẩng lên nhìn Giải Trĩ: "Xin lỗi nhé, Giải luật sư, đây là con trai tôi, là một con gấu Bắc Cực, còn chưa biết biến hình. Tôi chỉ để nó trong văn phòng của ba tôi, không ngờ nó lại chạy ra ngoài."
Giải Trĩ hiếm khi dịu dàng nhìn con gấu nhỏ: "Không sao, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thì thấy nó dưới đất thôi."
"Vậy thì thật sự cảm ơn Giải luật sư rồi." Nặc Va ôm Bắc Bắc, cầm lấy một cái chân nhỏ xíu của nó, vẫy vẫy về phía anh: "Mau cảm ơn Giải luật sư nào."
Chú gấu Bắc Cực nhỏ với đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào Giải Trĩ, chẳng có tí gì là đáng yêu cả.
Thư Loan cũng ghé lại gần, tranh thủ chạm vào cái chân lông xù của Bắc Bắc, thực sự là đáng yêu quá đi mất!
Cô mải mê xoa nắn đống lông mềm mại, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Giải Trĩ đã dời từ gấu con sang cô.
Nặc Va quay lại nói với Thư Loan: "Em Thư, tôi đưa Bắc Bắc về phòng trước nhé, em xuống dưới ngồi đợi chút, luật sư sẽ đến ngay thôi."
Thư Loan hơi nghiêng đầu nhìn về phía Giải Trĩ: "Anh ấy không phải luật sư sao?"
Giải Trĩ lập tức thu hồi ánh mắt, khẽ ho hai tiếng.
Nặc Va kéo nhẹ tay áo cô, nhỏ giọng nói: "Vị này là Giải luật sư, người được ba tôi mời về để lo các vấn đề pháp lý cho công ty... Anh ấy... Chúng ta cứ xuống dưới trước đã."
Nhìn biểu cảm của Nặc Va, Thư Loan đoán rằng vị luật sư này hẳn không đơn giản, liền thuận theo: "Được thôi, vậy chúng ta đi xuống trước nào."
"Khoan đã," Giải Trĩ chợt lên tiếng, "vừa nãy tôi nghe nói mọi người đang cần luật sư, ông chủ còn đang bận điện thoại, tôi đang rảnh, có thể giúp xem qua hợp đồng một chút."
Thư Loan và Nặc Va nhìn nhau một cái, rồi im lặng đồng ý.
Trong phòng làm việc, Giải Trĩ chăm chú lật từng trang hợp đồng.
Thư Loan và Nặc Va, người ôm gấu, người nhìn hợp đồng, cả hai đều bình tĩnh quá mức. Cũng phải thôi, vì họ đang đối mặt với một tình huống hoàn toàn vượt ngoài dự đoán.
Nặc Va nghĩ: Ba mình nhờ quan hệ mới mời được một đại luật sư, vậy mà bây giờ anh ta lại đang giúp mình kiểm tra hợp đồng bình thường...
Thư Loan nghĩ: Vị yêu quái này trông có vẻ rất lợi hại, cũng rất hợp gu mình... Nhưng mà lại là luật sư. Thôi, tránh xa thì hơn.
Rất nhanh, Giải Trĩ đã xem xong hợp đồng: "Không có vấn đề gì, cô Thư có thể ký kết. Tuy nhiên, cần lưu ý, trong vòng một tuần phải thanh toán trước 30% tiền đặt cọc, khi hoàn thành cơ sở hạ tầng thì thanh toán thêm 30%, sau khi nghiệm thu xong mới trả nốt 40% còn lại. Ngoài ra, nếu có vấn đề phát sinh làm chậm tiến độ hoặc xảy ra sự kiện bất khả kháng, tiền cọc sẽ không được hoàn lại, nhưng phần còn lại có thể không thanh toán và yêu cầu bồi thường thiệt hại."
Anh nhìn sang Thư Loan, cô lập tức gật đầu, cười tươi: "Được rồi, tôi sẽ chú ý. Cảm ơn Giải luật sư!"
Sau đó, khi Hùng Lực thở hồng hộc kéo một luật sư khác đến, thì Thư Loan đã ký xong hợp đồng, chuẩn bị nộp tiền cọc cho công ty Hùng Đại rồi.
Nộp tiền xong, cô đau lòng đến mức quyết định phải đi ăn một bữa thịnh soạn để bù đắp tinh thần. Dù gì cũng đã chi cả đống tiền rồi mà.
Tám giờ tối, Thư Loan mới về đến căn hộ tạm thời. Sau khi tắm rửa xong, cô chui vào chăn, mở điện thoại ra xem truyện tranh mới nhất. Nhưng trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến vị luật sư lạnh lùng và nghiêm nghị kia.
Thôi nào, không phải cùng một loại yêu quái.
Thư Loan lắc đầu, quyết đoán vứt hình ảnh đó ra khỏi tâm trí.