Cửa xe được quản gia mở ra, Tạ Diêm dẫn Bạch Cẩn An đi dọc theo dải cây xanh được cắt tỉa gọn gàng vào trong một căn biệt thự.
Cho dù Tạ Phục không chủ trương phô trương lãng phí, nhưng quy cách tiệc của nhà họ Tạ vẫn vượt xa tiêu chuẩn bình thường.
Bạch Cẩn An có chút lưu luyến nhìn các loại tranh vẽ và đồ gốm quý giá trên tường hành lang, cùng Tạ Diêm đi đến sảnh tiệc.
"Tiểu Diêm cuối cùng cũng đến rồi." Không biết là ai hô một tiếng, trong sảnh tiệc lộng lẫy, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cửa.
Tạ Diêm cười đi về phía trước, nhìn về phía đôi vợ chồng trung niên bên cạnh: "Cha, mẹ."
Lại nhìn về phía chủ vị: "Ông nội."
"Ông cụ cứ nói con không đến thì không được động đũa," mẹ Tạ lên tiếng, "Mau ngồi xuống, đây là omega của Tiểu Diêm à? Cũng ngồi đi."
Tạ Diêm muốn giúp Bạch Cẩn An kéo ghế, lại thấy hắn đi thẳng về phía cha mẹ Tạ: "Cháu chào bác trai bác gái."
Tạ Diêm điềm tĩnh đi tới, đổi chỗ ngồi sang bên cạnh cha mẹ Tạ.
Bạch Cẩn An ngồi xuống, tiếp tục nói: "Cháu đã nghe danh bác trai bác gái từ lâu, lần đầu tiên được gặp mặt..."
Cha Tạ không đáp lời hắn.
"Sau này có thể gặp nhiều hơn," Tạ Diêm cười hóa giải sự ngượng ngùng, quay đầu nhìn về phía Tạ Phục, "Ông nội, bộ cờ lần trước cháu tặng ông có thích không?"
"Dạo này ngày nào ông cũng dùng," ông cụ tóc bạc trên chủ vị cười ha hả nói, "Lát nữa cùng ông nội đánh hai ván."
Cả nhà họ Tạ, tuy rằng người nắm quyền hiện tại là cha của Tạ Diêm, Tạ Mục. Nhưng chỗ dựa lớn nhất vẫn là Tạ tướng quân Tạ Phục, khai quốc công thần của đế quốc, cả đời chinh chiến, anh em kết nghĩa của hoàng đế, thanh danh và uy vọng lưu truyền khắp đế quốc.
Không ai ngờ lại là một ông lão vui vẻ.
Ngược lại Tạ Mục lại có vẻ uy nghiêm, không thích nói nhiều.
Chỉ là một bữa tiệc gia đình bình thường, Tạ Diêm ăn cơm đơn giản xong, vốn định dẫn Bạch Cẩn An đi đánh cờ hai ván, lại bị hắn lấy lý do không hiểu cờ mà từ chối.
Tạ Diêm liếc nhìn Bạch Cẩn An cứ nhất định ngồi trong phòng khách vây quanh Tạ Mục, cũng không nói gì, một mình đi đến thư phòng.
...
"Ôi, Tiểu Diêm, cờ nghệ giảm sút rồi," Tạ Phục thừa dịp Tạ Diêm không chú ý, lén lút đổi một quân cờ, "Xem ra ván này ông phải thắng rồi."
Tạ Diêm giả vờ không nhìn thấy ông cụ giở trò, lại đi một nước cờ: "Là cờ nghệ của ông nội càng ngày càng tiến bộ đó ạ."
Tạ Phục nghe xong cười ha hả, đối với cờ nghệ của mình cũng có sự tự tin khó hiểu, tùy tay đi nước cờ tiếp theo: "Tiểu Diêm không thích omega nhỏ kia sao?"
Tạ Diêm cười nhạt: "Không nói đến chuyện thích hay không thích, quen biết chưa lâu, không có tình cảm gì là chuyện bình thường."
"Thằng nhóc nhà cháu, ông còn không nhìn ra sao?" Tạ Phục sờ râu, lắc đầu, "Ông cũng thấy Tiểu Cẩn không được."
Lần này Tạ Diêm dẫn Bạch Cẩn An về, là do Tạ Phục đích thân yêu cầu muốn gặp mặt, kết quả cả bữa tiệc gia đình, Bạch Cẩn An vẫn luôn vây quanh Tạ Mục, sau đó cũng từ chối lời mời "đánh cờ" của Tạ Diêm, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tâm tư của hắn.
"Nhưng mà... bệnh của cháu như vậy," Tạ Phục dừng một chút, "Tiểu Diêm à, không bằng nói thẳng cho ông biết, cháu thích kiểu nào, ông nhất định tìm cho cháu..."
Tạ Diêm không tỏ thái độ, rót cho ông cụ một chén trà: "Ông nội, cháu thật sự không có hứng thú..."
Máy liên lạc đột nhiên vang lên, Tạ Diêm liếc nhìn Tạ Phục, ông cụ bưng trà lên xua tay, ý bảo anh cứ trực tiếp nghe máy.
Tạ Diêm kết nối liên lạc.
"Tạ Diêm," là Sở Thập Hàm, "Tôi... có làm phiền anh không?"
"Không có," Tạ Diêm thuận tay lại đi một nước cờ, "Sao vậy?"
"Tiệc đã tan, tôi ra ngoài rồi."
Tạ Diêm nhíu mày, đang định hỏi, liền nghe thấy bên kia Sở Thập Hàm tiếp tục nói:
"Chưa đi, tôi đang ngồi ở ghế cạnh bốt điện thoại công cộng... sợ anh không tìm thấy, báo cho anh một tiếng."
Tạ Diêm không nhịn được cười: "Ừm... biết rồi, lát nữa qua đón cậu."
"Ừm." Sở Thập Hàm dừng một chút, lại nói, "Lúc nào đến cũng được."