Sở Thập Hàm cảm thấy hơi ngứa, nghiêng đầu né tránh, kết quả bị Tạ Diêm bất mãn vặn đầu lại, ấn càng chặt hơn.
Tạ Diêm vừa điên cuồng bù đắp du͙© vọиɠ chiếm hữu và cảm giác ỷ lại trong lòng, vừa tìm kiếm mùi hương của Sở Thập Hàm, một lúc sau, Tạ Diêm cọ mặt vào mặt Sở Thập Hàm, có chút nghi hoặc hỏi: "Sao không ngửi thấy mùi của cậu?"
Sở Thập Hàm không nói gì, cúi đầu đưa gáy ra, để Tạ Diêm càng thuận tiện liếʍ láp.
...
Ngày hôm sau Tạ Diêm rời khỏi nhà từ rất sớm, tiện thể để lại một tờ giấy cho Sở Thập Hàm — Khoảng thời gian này anh không nhất định ở nhà, mật mã cửa và số điện thoại đều viết ở mặt sau tờ giấy, bác sĩ sẽ đến tái khám đúng giờ, bảo Sở Thập Hàm yên tâm dưỡng bệnh là được.
Sở Thập Hàm nhìn tờ giấy một lúc, rồi trở về phòng khách.
Kỳ mẫn cảm của Tạ Diêm đã kết thúc.
...
Tạ Diêm đang ở bệnh viện.
Anh nhận lấy báo cáo kiểm tra bác sĩ đưa, tùy ý lật xem hai trang, cười nhìn bác sĩ: "Nói thẳng đi."
Bác sĩ đẩy gọng kính, vẻ mặt khá nghiêm túc: "Tình hình không lạc quan lắm, lần mẫn cảm này, cậu không tìm omega sao?"
"Không, nhưng đúng là... khá nghiêm trọng."
"Thuốc ức chế đã mất tác dụng với cậu rồi," bác sĩ tiếp tục nói, "Lần này cậu chịu đựng được đã có thể coi là kỳ tích. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tin tức tố của cậu sẽ hoàn toàn rối loạn. Tôi vẫn kiến nghị cậu tìm một omega."
Tạ Diêm khẽ nhíu mày: "Tôi không thích bị bản năng chi phối."
Sở Thập Hàm chỉ là một alpha, hơn nữa giữa họ thậm chí không có bất kỳ hành vi thực chất nào, chỉ là mấy lần tiếp xúc thân mật, mà cảm xúc của Tạ Diêm trong kỳ mẫn cảm gần như đã bị hoàn toàn chi phối.
Nếu như cùng một omega có độ tương thích cao thiết lập đánh dấu, thậm chí phát sinh quan hệ...
Tạ Diêm hỏi tiếp: "Có cách nào khác không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Về cơ bản chỉ có một con đường — giải tỏa, nếu cậu thật sự không yên tâm, có thể tạm thời chỉ thiết lập đánh dấu tạm thời..."
"Để sau rồi nói," Tạ Diêm tùy ý nói, "Chuyện này đừng nói cho ông cụ biết."
Bác sĩ cũng coi như là nhìn Tạ Diêm lớn lên từ nhỏ, ông cười gật đầu, gấp báo cáo lại: "Tiểu Diêm à, thật ra cũng không khó như vậy, không cần nói đến chuyện tình cảm, cậu cứ tìm một người vừa mắt, tạm thời..."
Những lời lải nhải phía sau Tạ Diêm không nghe, chỉ nghĩ đến người phù hợp với từ vừa mắt.
Bạch Cẩn An... trông cũng rất ưa nhìn, nhưng Tạ Diêm không thích ánh mắt của hắn, luôn ẩn chứa rất nhiều tâm tư.
... Dòng suy nghĩ dần dần lệch lạc, anh nghĩ đến một thanh niên tóc đen mắt đỏ. Khi đối mặt với con mồi, đôi mắt đó tựa như cỗ máy khát máu vô tình.
Nhưng đôi khi lại giống như một con thú nhỏ có chút ngoan ngoãn nhìn anh.
Khá là vừa mắt.
.........................
"Tôi nói này, lúc trước trao giải sao cậu lại lặn mất tăm thế." Yến Nhất Chu cụng ly sâm panh qua, "Bao nhiêu người chờ xem phong thái của Tạ đại thiếu gia đấy."
Bạn học bên cạnh tùy ý phụ họa: "Đúng đúng, tối nay tiệc mừng công, Tạ đại đội trưởng phải uống mấy ly mới được."
"Cảm ơn," Tạ Diêm nói vậy, nhưng không nâng ly, "Nhưng tiếc quá, tôi bị dị ứng rượu."
"Haizz," Yến Nhất Chu vỗ vai bạn học bên cạnh, "Bệnh cũ của cậu ấy rồi, cậu uống với tôi!"
Tạ Diêm nhìn Yến Nhất Chu kéo người đi, cúi đầu uống một ngụm nước lọc nhạt nhẽo.
Nói là tiệc mừng công, thật ra giống như buổi giao lưu trước khi khai giảng hơn, bao nhiêu người mong ngóng có thể nhân cơ hội này quen biết những nhân mạch như Tạ đại thiếu gia.
Nhưng đối với Tạ Diêm, loại xã giao nhàm chán này từ khi anh có ký ức đã nhiều không đếm xuể, thật sự không có hứng thú gì.
Huống chi Tạ Diêm lát nữa còn phải về nhà tham gia tiệc gia đình.
Anh không tập trung ứng phó với những người khác hai câu, đảo mắt nhìn Sở Thập Hàm ở góc phòng.
Cậu cứ im lặng ngồi đó, trước mặt đặt một ly sâm panh, không uống, cứ thế nhìn chằm chằm, cũng không biết đang nghĩ gì.
Cũng không phải không có bạn học muốn đến bắt chuyện với cậu, nhưng người còn chưa đi tới, Sở Thập Hàm nhẹ nhàng liếc mắt một cái, đã dọa người ta chạy mất.