Lỡ Sàm Sỡ Bạn Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 12

Tạ Diêm: "..." Hình như cũng không nghe lời lắm.

Tạ Diêm tiễn bác sĩ ra cửa, quay đầu lại liền nhìn thấy Sở Thập Hàm không biết từ lúc nào đã đứng dậy, cũng muốn ra ngoài theo.

Tạ Diêm giữ cậu lại: "... Cậu bây giờ có ý thức được là mình đã bị gãy xương không?"

Sở Thập Hàm không nói gì.

Tạ Diêm lựa chọn uy hϊếp tôn nghiêm của một alpha khác: "Muốn tôi bế cậu về không?"

Đôi mắt đỏ của Sở Thập Hàm rũ xuống, cuối cùng ngồi trở lại.

Tạ Diêm vừa quan sát vết thương của cậu, vừa có ý vô ý đến gần cậu hơn một chút.

Tâm trạng càng vui vẻ hơn, anh cười giải thích: "Còn một tuần nữa là khai giảng. Không có khoang điều trị, sẽ làm lỡ lớp đấu vật và lớp cơ giáp của cậu."

Thông thường, gãy xương cần ít nhất mấy chục ngày để phục hồi, nhưng Tạ Phục thương cháu trai cưng, cho dù anh chỉ thuê một căn hộ gần trường, trong nhà cũng luôn trang bị máy móc y tế và khoang điều trị cao cấp.

"Sẽ không làm lỡ," Sở Thập Hàm đột nhiên nói, "Thiếu một chân, những người khác cũng không phải là đối thủ của tôi."

"Ồ, vậy thật lợi hại," Tạ Diêm không hề dao động, "Lần đầu tiên nghe thấy có người hoàn toàn không coi tôi ra gì."

Sở Thập Hàm mím môi: "Chúng ta không cùng một lớp."

"Không cùng một lớp cũng có thể sẽ tạm thời đối luyện," Tạ Diêm dừng một chút, "Hơn nữa cậu nên biết, hiện tại tôi vẫn còn đang trong kỳ mẫn cảm, rất cần cậu."

Sở Thập Hàm im lặng một lát, đột nhiên ngẩng mắt nhìn anh: "Cần như thế nào?"

Tạ Diêm: "..." Hình như mình bị coi là người không đứng đắn rồi, làm sao đây?

Anh thật sự chỉ muốn xoa dịu sự lo lắng ỷ lại mà thôi.

Không đợi Tạ Diêm mở miệng, Sở Thập Hàm dường như đã hiểu ra điều gì đó, cậu không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, chỉ là không nhắc đến chuyện muốn rời đi nữa, xoay người nằm trên sô pha nghỉ ngơi, không nhìn Tạ Diêm nữa.

Tạ Diêm cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Sở Thập Hàm có lẽ có chút lệch lạc rồi.

...

Tạ Diêm tự mình không nấu ăn, sẽ có người chuyên đưa cơm đến, phòng khách cũng đều được quét dọn, anh chỉ cho Sở Thập Hàm vị trí đại khái, liền đi làm việc của mình.

Căn nhà rất lớn, hai người cơ bản không có giao tiếp gì.

Nửa đêm Sở Thập Hàm ra ngoài rót một cốc nước uống, máy lọc nước công nghệ cao cũng khiến cậu loay hoay một lúc, cậu ngẩng đầu tùy ý uống hết chỗ chất lỏng, xoay người từng bước trở về phòng.

Khi đi ngang qua phòng Tạ Diêm, Sở Thập Hàm nghe thấy bên trong có tiếng động giống như đi lại và lục lọi, cậu nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc về nguyên nhân Tạ Diêm nửa đêm không ngủ.

Ai mà biết được? Có lẽ đơn thuần là không ngủ được mà thôi.

Sở Thập Hàm đang định nhấc chân rời đi, đột nhiên bên trong truyền ra một tiếng động nặng nề, cậu liền ngây người, đẩy cửa phòng ra.

Ánh trăng xuyên qua cửa kính trong suốt chiếu vào, rọi lên đống hỗn độn trên mặt đất.

Chiếc ghế trên mặt đất do chứa quá nhiều quần áo mà đổ xuống.

Trên giường của Tạ Diêm toàn là đủ loại quần áo, gần như bị chất thành một ngọn núi nhỏ, người đàn ông tóc hạt dẻ ngồi giữa ngọn núi nhỏ, dường như có chút mờ mịt.

Chỗ nào cũng không có mùi của "omega" của mình.

Sở Thập Hàm lại nhìn thấy alpha đã gỡ bỏ lớp mặt nạ giả, không còn ung dung này.

Tạ Diêm dường như cũng nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, anh phản ứng có chút chậm chạp ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Sở Thập Hàm thì khẽ cười, ngay cả nốt ruồi lệ ở khóe mắt cũng trở nên sinh động, ẩn chứa sự mê hoặc khó tả: "Lại đây."

Giống như cạm bẫy xinh đẹp dụ dỗ con mồi.

Sở Thập Hàm nhìn anh một lúc, nhấc chân đi qua.

Người vừa mới tới gần mép giường, thậm chí còn chưa đứng vững, Tạ Diêm đã kéo cậu lên giường, ôm chặt lấy.

Có đầu lưỡi chạm vào yết hầu của Sở Thập Hàm, cuốn đi giọt nước mà Sở Thập Hàm vừa uống còn sót lại.

Dường như vẫn cảm thấy khát, Tạ Diêm mυ'ŧ dọc theo chỗ đó, cứ như thể thật sự có thể mυ'ŧ ra nước vậy.

Sở Thập Hàm bị ép ngửa đầu, mặc cho Tạ Diêm hành động.

May mà mυ'ŧ một lúc, Tạ Diêm phát hiện ra thật sự không có gì cả, cũng buông tha nơi này, anh ôm Sở Thập Hàm vào lòng, chóp mũi áp vào gáy cậu, chạm vào tuyến thể của Sở Thập Hàm.