Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 2.3: Ngươi sắp gặp xui xẻo rồi

Đã chết từ ba ngày trước, đúng là không liên quan gì đến việc lớn mà gã đang điều tra.

Nhưng không thể không liên quan được, không liên quan thì làm sao tiếp tục điều tra, làm sao tranh công được đây?

Không đúng...

Đồ Trường Man nhìn chằm chằm Thôi Hoàn: "Làm sao ngươi biết không liên quan đến việc của ta? Ngươi biết ta đang tìm đồ sao?"

Tiểu lang quân này có vấn đề!

Thì ra là đang tìm đồ.

Thôi Hoàn hơi rũ mắt, nếu chỉ là đồ vật bình thường thì sẽ không thể kinh động đến Nam Nha phủ binh.

"Ôi chà... vị tiểu lang quân này thật lợi hại, không những lo được chuyện tang sự mà ngay cả ngỗ tác cũng kham nốt, lại còn đẹp như thế, chậc chậc, tên Đồ lưu manh có một trợ thủ như thế này, chẳng phải sắp bị cướp công rồi hay sao?"

Có người ở bên ngoài bên xì xào bàn tán.

"Phải đó, việc thì làm không xong, công cũng tranh không nổi, Đồ lưu manh gặp xui xẻo rồi đây."

"Ngươi nói vậy là sai rồi, phải là vị tiểu lang quân này gặp xui xẻo mới đúng."

"Hả?"

"Các ngươi không biết Đồ lưu manh còn có một biệt danh gọi là Chó Điên sao? Phàm là việc gã nhắm tới thì nhất định phải có kết quả, nếu đến cuối gặp phải nút chết thì kẻ đã hại gã làm hỏng sẽ phải tự lấp mình vào để thay thế, còn nếu như không muốn chết oan thì phải ngoan ngoãn giúp gã, tìm cách tự cứu..."

"Vị tiểu lang quân này thật đáng thương, nhìn y phục cũng biết là người từ vùng khác đến, không hiểu được mấy qui tắc ở đây, dám tự mình đối đầu với Đồ Chó Điên, đúng là dê dâng miệng cọp mà."

Quả nhiên, một khắc sau, Đồ Trường Man bỗng túm lấy cổ áo Thôi Hoàn: "Ngươi nói không liên quan thì không liên quan chắc, đang giấu đầu lòi đuôi có phải không? Thực chất ngươi chính là hung thủ, đang cố ý điệu hổ ly sơn, làm nhiễu loạn việc điều tra."

Thôi Hoàn vẫn thẳng thừng nhìn vào mắt gã: "Thứ đó không dễ tìm nhỉ?"

Ánh mắt của Đồ Trường Man bỗng chốc trở nên nguy hiểm.

Thôi Hoàn: "Mất ở đâu, không biết nhỉ?"

Đồ Trường Man siết chặt quả đấm.

Thôi Hoàn lơ đễnh đảo mắt nhìn qua đường phố: "Mò kim đáy bể không dễ chút nào, đường phố náo nhiệt, không ít người qua lại, có lẽ đã bị người nào đó đi ngang nhặt mất cũng không chừng, quan trọng... chẳng phải là thời gian sao?"

Đồ Trường Man chợt buông Thôi Hoàn ra, đúng vậy, niêm phong điều tra những nơi quý nhân đã đi qua thì có tác dụng gì chứ, đồ không thể nào bị trộm được, chỉ có thể ở trên người kẻ nhặt được rồi biến mất theo đó thôi, gã cứ nhìn chằm chằm vào chỗ này thì có thể lục soát được gì đây, chi bằng khoá chặt thời gian chính xác cùng với những người ở gần vào lúc đó, thế mới là tình nghi lớn nhất!

Có được hướng đi rồi thì đương nhiên không cần oan uổng cho người khác nữa, Đồ Trường Man lập tức chỉnh đốn đội ngũ, giải tán hết dân chúng.

Thôi Hoàn lại nói: "Sức người có hạn, Đồ binh tào nên chú ý, chớ để những thứ không liên quan quấy nhiễu."

Ngươi đang dạy ta cách làm việc à?

Đồ Trường Man nhìn chằm chằm Thôi Hoàn, mỉa mai: "Ngươi giỏi lắm, ráng sống cho tốt vào."

Lời này nghe kiểu gì cũng thấy như đang uy hϊếp.

Rất hiển nhiên, vị tiểu lang quân này đã bị nhắm vào rồi, không biết sau này như thế nào, nhưng ít nhất là trong giai đoạn này, y không những không thể xảy ra chuyện, còn không thể vì người khác mà xảy ra chuyện, nếu không thì không biết tên Đồ Trường Man này sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Nếu như lòng dạ đen tối một chút, còn có thể lợi dụng việc này làm cái cớ để cáo trạng trả thù, rước chút phiền phức cho người ta.