Nhìn dáng người gầy gò của vị lang quân trẻ tuổi cùng chiếc rương trắng khuất dần, Khương quản gia đột nhiên vỗ đùi, tiêu rồi, quên mất một chuyện! Đã nói rõ sẽ xong trước tối nay, trống chiều* cũng sắp điểm rồi, phải nhanh lên mới được!
*trống chiều: báo hiệu lúc mặt trời lặn, trời sắp sập tối, chuẩn bị vào giờ giới nghiêm.
Tiếng trống chiều vang vọng, thúc giục mọi người về nhà, trên đường người người rộn rã, có người gấp gáp, cũng có người nhàn nhã.
Thôi Hoàn nổi bật trong dòng người. Y đi thẳng đến phường Vĩnh Ninh, bước chân vẫn luôn không nhanh không chậm, cứ thế cho đến khi đường bị chặn lại.
Một vị binh tào - mặc y phục tập võ tay hẹp, mặt đen, to con, cơ bắp cuồn cuộn - đang bừng bừng lửa giận, vô cùng hung dữ cầm roi ngựa chặn ở phía trước.
"Ngỗ tác* đâu! Rốt cuộc là bao giờ mới tới! Bị tiêu chảy ra đến gót chân luôn rồi à, dám cả gan kêu ông đây đợi thêm nửa canh giờ?"
*Ngỗ tác: cách gọi pháp y thời cổ đại.
"Tên nam tử bên kia, chen cái gì mà chen, thê tử ở nhà ngươi nhìn chưa đủ chán hay sao? Muốn về nhà gấp như vậy làm gì, vội về đưa tiền cho thê tử à? Ngoan ngoãn chút cho ta!"
"Còn tiểu nương tử bên kia, đừng có than thở nữa, Thập Tam lang của bọn ta không tới thì tốt chứ sao, ngài ấy tuy tướng mạo anh tuấn nhưng cũng rất hung dữ đấy, mắng cho ngươi khóc luôn mới thấy vui sao? Mấy chuyện chọn nam nhân như này, ngươi phải biết cách..."
Dân chúng vây xem đều biết tên lính tên Đồ Trường Man này, nào dám không nghe lời. Dù sao cũng không đi được, thay vì oán thán không ngừng, chi bằng hóng hớt xem náo nhiệt.
Chuyện gì thế kia? Duy chỉ có sắc mặt của Thôi Hoàn là không như thế.
Y nhìn sắc trời rồi nhíu mày, đi lên phía trước: "Việc này ta có thể giúp, có thể cho phép ta về nhà nhanh một chút được không?"
Dáng vẻ của vị lang quân trẻ tuổi này không tệ, gương mặt như hoa xuân trăng thu, khí chất lạnh nhạt, dáng vẻ mệt mỏi, trông có chút đáng thương, vội vàng muốn về nhà cũng là chuyện bình thường.
"Trên tay y đang cầm cái rương trắng kìa!"
Rương trắng!
Có người hét lớn một tiếng, mọi người chỉ sững sờ trong giây lát rồi tức khắc đồng loạt lùi ra sau. Trên gương mặt của họ, có bất ngờ, có ghét bỏ, đáng tiếc cũng có. Trong đám đông chen chúc cứ như thế chừa ra cho vị lang quân trẻ tuổi này một vòng tròn nhỏ.
Đáy mắt Thôi Hoàn phản chiếu ánh tà dương: "Vốn dĩ không tính làm phiền các vị, nhưng mà trống chiều đã điểm rồi mà nhà ta lại cách đây hơi xa."
Đồ Trường Man thô lỗ quan sát y một lượt rồi huýt sáo một tiếng: "Ôi chao, vị mỹ nhân nào đây? Ông trời đang giúp ta sao!"
Sắc mặt Thôi Hoàn không chút dao động, rũ mắt lướt qua cái rương trắng trong tay: "Mỗ bất tài, đã thấy qua nhiều loại thi thể, cũng xem như thành thạo, binh tào nếu chịu để ta xem qua một chút, ta có thể lập tức dâng cho ngài một chiến công."
"Chà, khẩu khí không nhỏ nhỉ.”
Đồ Trường Man quả thật không thể không cân nhắc đến vấn đề thời gian, trống chiều đã điểm, trong phạm vi ba trăm hồi, không châm chước hoặc thay đổi vì bất kì ai, nếu cứ chờ cái tên ngỗ tác vô tích sự kia thì hôm nay nhất định sẽ gặp rắc rối to.
"Được rồi... Người đâu, đưa y qua bên đó khám nghiệm tử thi! Nếu như y dám ăn không nói có, không đóng góp được gì, những người ở đây hôm nay đều được về, y thì đừng hòng!"
Cửa phòng đang mở cách đó không xa, chỉ cần đi vài bước là tới.
Thôi Hoàn đi vào rất nhanh, đi ra cũng nhanh không kém.
"Người chết khoảng sáu mươi tuổi, vết hoen tử thi tím đỏ sẫm màu, di chuyển thi thể một chút thì hoàn toàn không còn cương cứng, giác mạc đυ.c ngầu, kết mạc dính với niêm mạc xuất hiện hiện tượng tự tách ra, phần bụng dưới bên phải nhìn thấy lác đác vài đốm xanh tử thi, từ ngón út bên tay phải cho đến ngón chân bên trái đều có vết sứt mẻ khác thường..."
"Người chết mặc tẩm y*, y phục không bị hư hại, trên người không có vết thương ngoài da, cũng không có dấu vết giằng co, sắc môi khô nhạt, trên đầu giường cách đó ba bước chân còn có một chiếc bình sứ, bên trong chứa mấy viên thuốc màu vàng sẫm, ngửi ra được thành phần gồm xuyên khung, long não..."
*Tẩm y: đồ ngủ.
Y nhìn về hướng Đồ Trường Man, rất nhanh đã đưa ra kết luận: "Thời gian tử vong của ông lão này ít nhất cũng đã hơn ba ngày, nguyên nhân cái chết là do bệnh tim tái phát, lúc đó hẳn là đang trong giấc ngủ nên không thể tự mình uống thuốc, quá trình chết rất nhanh, miệng vết thương ở ngón tay và ngón chân rất khác thường, không bị xuất huyết dưới da, cũng không có dấu hiệu tụ máu sưng đỏ như lúc còn sống, có thể thấy đây là vết thương xuất hiện sau khi chết, có khả năng là do chuột cắn, không liên quan gì đến người hay việc lớn kia của ngài, phỏng chừng rất nhanh thôi sẽ có người thân đến nhận."
"Cha... là con trai đến muộn rồi, con chỉ đi lấy hàng một chút, sao người lại đi như vậy..."
Ngay lúc này, một nam nhân trung niên nôn nóng chạy tới, vừa quỳ xuống thì lập tức dập đầu, vô cùng thương tâm.
Đồ Trường Man:...
Gã lạnh mặt, đi qua hỏi han một chút, đúng thật có chuyện này, ông lão cùng con trai ra ngoài làm ăn, thân thể thường ngày rất khoẻ mạnh, tuy có chút bệnh tim nhưng vì luôn mang theo thuốc bên người nên cũng chưa từng xảy ra chuyện gì không may, con trai rời đi một mình cũng không quá lo lắng, bản thân ông lão sống ở Trường An cũng rất vui vẻ, lão còn đến tiệm quan tài tự đặt cho mình một chiếc nữa, ai có thể ngờ được lại đột ngột xảy ra cớ sự này...