Trầm Hoan mang theo đôi mắt gấu trúc lê lết vào lớp. Tối qua cậu ta chơi game quá đà, chỉ ngủ được có ba tiếng.
Vừa bước vào, cậu ta đã nghe thấy cán sự môn Vật lý gọi: "Hoan Hoan, nộp bài tập Vật lý đi."
Bài tập? Bài tập gì? Khi nào thì có bài tập?
Thấy vẻ mặt ngơ ngác hoàn toàn không biết chuyện gì của Trầm Hoan, cán sự Vật lý cũng chẳng buồn ngạc nhiên, đã quá quen rồi: "Là đề thi thử Vật lý phát chiều hôm qua đấy, đừng nói cậu chưa làm nhé?"
Trầm Hoan mặt dày cười cười: "Cậu đưa mình chép với, mình nộp ngay bây giờ đây."
"Tự làm đi, còn mấy bạn khác cũng chưa nộp, hết tiết một mình mới gom bài gửi thầy." Cán sự nói xong thì quay về chỗ.
Thực ra Vật lý của Trầm Hoan cũng không tệ, dù gì cũng là học sinh lớp chọn, điểm quá thấp thì không ổn. Nhưng vấn đề là cậu ta lười làm đề, chép bài vẫn tiện hơn, việc gì phải tốn thời gian?
"Chu ca, anh làm xong bài Vật lý chưa? Cho em chép với."
Lục Hoài Chu ngước mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó lấy từ trong ngăn bàn ra một tờ đề đưa qua.
Trầm Hoan vừa mở ra xem thì lập tức câm nín — Trời đất ơi, Chu ca viết luôn đáp án cho phần bài tự luận!
May mà phần trắc nghiệm vẫn có thể chép được.
Cậu ta đưa tay gãi mũi, chậc, đúng là do ngủ không đủ, đầu óc không tỉnh táo mới nghĩ tới chuyện chép bài của Chu ca.
Ai cũng biết, trừ khi là bài kiểm tra chính thức, còn bình thường, Lục Hoài Chu chẳng bao giờ thèm viết bước giải trong bài tập. Dù là Toán hay Vật lý, cậu chỉ viết đáp án.
Các thầy cô cũng quen rồi, chưa bao giờ nghi ngờ cậu chép bài.
Những người khác nếu chỉ viết mỗi đáp án thôi á? Ha! Lớp chọn có quy tắc riêng — phải chép lại đề bài kèm cả bước giải năm lần.
Vậy nên, đúng là giữa người với người có sự khác biệt.
"Chu ca, thôi em không chép bài của anh nữa, để em sang chép của Thượng Khiêm vậy."
Thượng Khiêm viết chữ ngay ngắn, trình bày rõ ràng, bài tập của cậu ta lúc nào cũng được săn đón nhất.
Nói xong, Trầm Hoan cười hì hì trả lại đề cho Lục Hoài Chu rồi nhanh chóng chạy sang chỗ Thượng Khiêm.
Lục Hoài Chu hơi nheo mắt nhưng vẫn không nói gì, nhét lại tờ đề vào ngăn bàn, chuẩn bị gục xuống ngủ.
Ngay lúc đó, giọng nói lanh lảnh của Đường Nịnh vang lên: "Khương Khương, hôm nay mẹ mình sẽ mang hành lý qua ký túc xá cho mình, tối nay mình không về nữa."
"Cậu đi đường nhớ cẩn thận nhé!"
Khương Vãn nghiêm túc gật đầu: "Cậu cứ yên tâm, tuy mình nhỏ con nhưng đầu óc rất linh hoạt mà."
Nghe cô nói thế, khóe môi Lục Hoài Chu khẽ nhếch lên. Linh hoạt á?
Rõ ràng là . . . ngốc nghếch thì có.
. . .
"Chu ca, tối nay đi net không? Bố mẹ em sang thành phố bên bàn chuyện làm ăn rồi, mình có thể chơi xuyên đêm. Em còn rủ cả Hà Lỗi bên lớp hai nữa!"
Vừa tan học buổi tối, Trầm Hoan đã hào hứng kéo Lục Hoài Chu lại. Chu ca là cao thủ, có anh ấy trong đội thì trường Thất Trung sợ ai chứ?
Lục Hoài Chu đeo cặp lên vai, hờ hững đáp: "Không đi."
Có lẽ sau này cũng sẽ không đi nữa.
"Tại sao?" Trầm Hoan nhăn nhó, nghĩ mãi không hiểu nổi. Chu ca thay đổi tính nết rồi à?
Thật là kỳ lạ!
. . .
Khương Vãn nói dối Đường Nịnh. Thực ra cô vẫn có hơi sợ, đặc biệt là mấy tên côn đồ hay lảng vảng ngoài cổng trường.
Tan học buổi tối đã mười giờ. Cô đẩy xe ra khỏi cổng trường, vừa định leo lên xe đạp để về thì bất chợt trông thấy hai tên côn đồ đứng ngay đầu đường.
Đó là con đường duy nhất cô phải đi qua.
Một trong hai tên côn đồ mặc áo thun đen, quần jeans rách, đi dép tông, tay còn kẹp điếu thuốc, huýt sáo về phía cô.
Khương Vãn rùng mình một cái, cúi đầu giả vờ không thấy.
Lúc này, cô nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ: "Nghe nói con bé đó là đứa xinh nhất trường Thất Trung."
"Đúng là trông cũng được đấy, qua làm quen chút đi." Tên còn lại vừa nói vừa hở gió — hình như bị sứt mất chiếc răng cửa.
Khương Vãn: ". . ." Đúng là xui xẻo mà.
Thấy hai người kia sắp bước về phía mình, cô căng thẳng siết chặt tay lái định quay đầu chạy thẳng về trường. Vào trong đó rồi, chắc chắn bọn chúng không dám theo nữa.
Cô vừa định quay xe thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, mang theo ý cười nhàn nhạt: "Ơ kìa, đây chẳng phải Đại Cường với A Thành sao?"
Ngay sau đó, một thiếu niên cưỡi chiếc xe đạp màu đen lướt tới, phanh lại rất chuẩn xác ngay trước mặt Khương Vãn.
Cậu đứng chống chân xuống đất, vóc dáng cao lớn hoàn toàn che chắn cô ở phía sau.
Lục Hoài Chu.
Khương Vãn thầm thở phào, không hiểu sao khi nhìn thấy bóng lưng của cậu, cô lại cảm thấy an tâm đến lạ.
Hai tên côn đồ nhìn thấy Lục Hoài Chu, lập tức hô lên: "Chu ca!"
"Không biết hôm nay Chu ca có gì chỉ bảo ạ?" Tên răng sứt nịnh nọt, cười đến nịnh bợ.
Khương Vãn: ". . ." Nghe giọng điệu này, hình như bọn họ quen biết nhau? Lục Hoài Chu không chỉ học giỏi mà còn có quan hệ tốt với cả đám côn đồ à?
Lục Hoài Chu mặt không cảm xúc, ánh mắt hơi lạnh lười biếng vén tóc, chỉ tay về phía sau mà không cần quay đầu lại: "Người của tôi đấy. Hôm nay gặp nhau rồi thì nói trước với các cậu một tiếng."
"A ha ha, ôi dào, người Chu ca đã bao che, bọn em làm sao dám nghĩ gì chứ? Bọn em chỉ tiện đường đi mua bao thuốc thôi mà."
"Đúng đúng, chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi."
Hai tên côn đồ vội vàng phụ họa, trông như thể rất sợ Lục Hoài Chu.
Lục Hoài Chu khẽ nhếch môi cười lạnh, chẳng có chút kiên nhẫn nào với bọn họ, phất tay ra hiệu: "Đi nhanh lên, đừng có đứng đây cản đường."
"Vâng vâng, Chu ca, tạm biệt ạ!"
Hai người vội vã gật đầu chào, lúc đi ngang qua Khương Vãn còn nặn ra một nụ cười thân thiện với cô, thái độ lịch sự đến lạ.
Chờ bọn họ đi xa rồi, Khương Vãn mới nhớ lại câu nói khi nãy của Lục Hoài Chu. Cô bĩu môi, lườm cậu một cái: "Cái gì mà "người của tôi" chứ? Bạn học Lục, lần sau làm ơn nói cho đúng!"
"Phải là "bạn học của tôi" mới đúng."
Giọng cô vốn đã mềm mại, bây giờ còn cố tình nhấn từng chữ một, nghe lại càng đáng yêu.
Lục Hoài Chu bật cười quay đầu nhìn cô, khuôn mặt điển trai dưới ánh đèn đường càng thêm dịu dàng: "Cậu có định đi không đây, nhóc chim cánh cụt?"
Chim cánh cụt?
Khương Vãn: ". . ." Quá đáng! Chỉ vì mỗi mùa đông cô đều mặc thật dày, di chuyển chậm chạp mà cậu ta đặt cho cô cái biệt danh này.
Lục Hoài Chu là người duy nhất trong lớp dám đặt biệt danh cho cô. Cô không thích cái tên này chút nào, cảm giác như cậu ta đang trêu chọc cô vậy!
Khương Vãn hậm hực đạp xe đi. Ban nãy còn định cảm ơn cậu vì đã ra tay giúp đỡ, nhưng bây giờ thì . . . Hừ, khỏi cần!
Lục Hoài Chu thấy cô tức tối đạp xe đi liền vội vàng đuổi theo. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn kia hơi ửng đỏ, chẳng biết là vì nóng hay vì bị cậu chọc tức.
Đôi chân nhỏ nhắn ra sức đạp xe, hoàn toàn phớt lờ cậu.
Lục Hoài Chu khẽ nhướng mày, giọng nói dịu dàng: "Vừa rồi tôi giúp cậu đấy, không cảm ơn tôi à?"
Khương Vãn mặt không cảm xúc, đáp một câu "Cảm ơn", nhưng vẫn không thèm liếc cậu lấy một cái.
Chàng trai đi bên cạnh không từ bỏ ý định, tiếp tục khơi chuyện, giọng điệu như đang dụ dỗ: "Vậy cậu có muốn biết vì sao tôi quen bọn họ không?"
Câu này thực sự khơi dậy sự tò mò của Khương Vãn. Cô cuối cùng cũng quay sang nhìn cậu, đôi mắt hạnh mở to: "Sao các cậu lại quen nhau?"
Lục Hoài Chu đối diện với ánh mắt của cô, sau đó thu lại tầm nhìn, khẽ cười: "Thấy tên răng sứt lúc nãy không?"
"Cái răng đó là tôi đánh rụng đấy."
Giọng điệu của cậu vô cùng bình thản, cứ như thể đang kể một câu chuyện đời thường. Trong mắt cậu có ánh cười, đặc biệt là khi nhìn cô.
Khương Vãn dĩ nhiên không tin. Lục Hoài Chu đâu phải cao thủ võ lâm trong truyền thuyết, làm gì có chuyện một mình đánh được cả đám côn đồ chứ?
Cô bĩu môi: "Lục Hoài Chu, cậu nổ quá đấy!"
"Đồ lừa đảo."
Nói xong, cô lại hì hục đạp xe nhanh chóng vượt qua cậu, cứ thế phóng thẳng về phía trước.
Lục Hoài Chu bất đắc dĩ cười khẽ, nhẹ nhàng tăng tốc đuổi theo.
Biết ngay là cô sẽ không tin mà.
"Cậu đi chậm thôi, coi chừng xe."
Giọng nói của chàng trai vang lên từ bên cạnh, Khương Vãn cuối cùng cũng giảm tốc độ. Cô nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ nở một nụ cười. Nụ cười ấy trong veo, đơn thuần, đẹp đến mê người.
Lục Hoài Chu dĩ nhiên biết cô đang cười vì điều gì, nhẫn nại giải thích: "Tôi thật sự không có nói khoác đâu."
. . .
Đêm hè oi ả, ngay cả cơn gió cũng mang theo hơi nóng bức.
Nhưng tối nay lại khác.
Có người cảm thấy, gió đêm nay . . . ngọt ngào hơn hẳn.