Không phải tiếng thét biến mất, mà là cả người anh ta đều biến mất.
Trong mật thất, cô dâu ma đứng ngơ ngác: "Chàng đâu rồi?"
Đồng Du cũng ngớ người, người đâu mất rồi? Cậu có làm đường hầm bí mật gì đâu.
Đồng Du vội mở hệ thống thoại, hỏi Chương Hoài: “Anh Chương, Cương Nghị sao tự nhiên biến mất rồi?”
Chương Hoài đang giải đố trong một căn phòng khác, nghe vậy lập tức kiểm tra hệ thống liên lạc. Nhưng khi nhìn vào, anh ấy phát hiện tên của Khâu Cương Nghị đã chuyển sang màu xám.
Thoát game rồi?!
Cùng lúc đó, trong thế giới thực, Khâu Cương Nghị tháo vội mũ thực tế ảo ra, thở hổn hển. Anh ta đưa tay lên sờ cổ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Chiếc mũ thực tế ảo trên tay anh ta liên tục phát ra âm thanh cảnh báo: “Cảnh báo, cảnh báo, tinh thần lực không đủ.”
Ngay lúc đó, thiết bị liên lạc của anh ta sáng lên. Khâu Cương Nghị nhận cuộc gọi, màn hình hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông với vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Cương Nghị, em vừa làm gì vậy? Sao lại rút một lúc 80% sức mạnh tinh thần cuồng bạo của anh?"
Khâu Cương Nghị cũng là một người ký khế ước, và người đàn ông trong video chính là người thức tỉnh đã ký khế ước với anh ta.
"Em... em rút 80% sức mạnh tinh thần của anh ư?" Khâu Cương Nghị không dám tin hỏi lại.
“Đúng vậy. Khoảng nửa tiếng trước, em bắt đầu hút tinh thần lực của anh, tốc độ ngày càng nhanh. Chỉ trong nửa tiếng, em đã rút cạn 80% tinh thần lực trong biển tinh thần của anh. Đặc biệt là vài phút cuối cùng, chỉ trong vài phút mà em đã rút đi 50%! Anh sợ em gặp chuyện nên đã ngắt kết nối tinh thần. Em không sao chứ?” Người đàn ông lo lắng hỏi.
"Em không sao... nhưng em thật sự không hại cô ta mà!" Khâu Cương Nghị ấm ức.
"Em hại ai cơ?" Người đàn ông căng thẳng.
"Sao chỉ đuổi theo mỗi em?!" Khâu Cương Nghị không phục, rõ ràng có bốn người, sao chỉ đuổi mình chứ.
"Ai đuổi em? Em đang nói cái gì vậy?"
"Cô... cô dâu ma." Khâu Cương Nghị ôm cổ, dù đã ở thế giới thực nhưng vẫn cảm thấy cổ ướt sũng vì bị liếʍ.
"Hả???"
Khâu Cương Nghị thoát game, ải Cô dâu ma cần đủ bốn người mới phá được đương nhiên không thể tiếp tục. Đồng Du phải vào dẫn ba người còn lại ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi căn phòng kín, cả ba người như có hẹn trước, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Tiếng thở dài đều tăm tắp, hệt như đã tập luyện từ trước.
Đồng Du cố nhịn cười, cố gắng không quay lại để nhìn biểu cảm của họ.