Bốn người đứng chết trân trong phòng, hai mươi phút trôi qua mà chẳng ai dám nhúc nhích.
Bên ngoài phòng kín, Đồng Du nhìn thấy cảnh này qua màn hình giám sát mà không khỏi bất lực. Cậu thiết kế căn phòng này với thời gian vượt qua dự kiến là hai tiếng, nhưng nhìn tình hình này, hai tiếng e rằng họ còn chưa bước ra khỏi cửa phòng. Suy nghĩ một lúc, cậu mở hệ thống thoại để nhắc nhở: "À... cô dâu ma chỉ có một người, các anh chị ra cùng lúc, cô ta chỉ đuổi được một người, nếu nhanh thì vẫn kịp đi tìm đinh."
Nói xong, Đồng Du quay lại hệ thống, chỉnh sửa một chút, đổi từ bắt được người chơi ba lần thành chỉ đuổi theo mà không bắt. Nghĩ lại, Cương Nghị mới chỉ bị dọa một lần đã rụng rời thế này, nếu bị bắt thêm vài lần thì chắc không cần chơi nữa, anh ta tự dọa chết mất.
Chậc, tưởng là tank cơ đấy, ai ngờ là người đầu tiên sợ đến quỳ.
Nghe được giọng nói của Đồng Du, cả bốn người trong phòng lập tức cảm thấy như bị tát vào mặt. Lúc bước vào thì khí thế hừng hực bao nhiêu, giờ lại mất mặt bấy nhiêu, đặc biệt là Cương Nghị.
Chương Hoài cắn răng: "Chúng ta cùng ra ngoài tìm đinh khóa hồn, ai bị đuổi thì... thì chạy hết sức!"
Cương Nghị để khỏi mất mặt với Đồng Du, gắng gượng đứng dậy: "Được."
Bốn người bàn bạc xong, cùng hít sâu một hơi, sau đó mở cửa phòng rồi đồng loạt xông ra, mỗi người chạy một hướng.
"Chàng ơi, có phải chàng không?"
Cương Nghị xui xẻo cực kỳ, chạy đúng hướng đối diện với cô dâu ma, cô ta giơ cánh tay dài ngoẵng định vồ lấy anh ta.
"Á á á!!!" Cương Nghị lập tức quay đầu, chạy thục mạng về hướng ngược lại.
Chạy ngược với anh ta chính là Tiểu Phi. Nhìn thấy cảnh đó, Tiểu Phi cũng hét lên thảm thiết: "Đệt, đừng đuổi theo em, tản ra chạy đi!!"
“Vì sao hại ta, vì sao?!!!”
Giọng nói của cô dâu ma càng lúc càng ai oán. Theo thiết lập của Đồng Du, cô ta bám sát sau lưng Cương Nghị, chỉ cách anh ta đúng 10cm. Thỉnh thoảng, cô ta còn thè lưỡi ra, liếʍ nhẹ lên cổ anh ta.
Cương Nghị đời nào từng trải qua cảnh này, gào đến khản cả giọng, chạy nhanh đến mức vượt qua cả Tiểu Phi.
Ngay lúc Tiểu Phi nghĩ mình sắp xong đời thì cô dâu ma lại bỏ qua cậu ta, chỉ đuổi theo Cương Nghị.
Tiểu Phi vốn sợ đến tái mặt, giờ lập tức dừng bước, ôm ngực thở phào: "May quá có người làm bia đỡ đạn!"
“Đừng đuổi tôi nữa mà á á á á á…” Cương Nghị như con ruồi mất đầu, chạy loạn khắp sân. Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp màn đêm, rồi đột nhiên, trong một khoảnh khắc, tất cả im bặt.