Phòng Trốn Thoát Thời Tinh Tế

Chương 25

Cánh cửa kêu "két" một tiếng rồi từ từ mở ra. Một ông lão gù lưng, tay cầm chiếc đèn l*иg đỏ xuất hiện ở cửa. Đôi mắt lạnh lẽo, âm trầm nhìn cả nhóm, không hỏi han gì mà chỉ lẳng lặng ra hiệu cho họ bước vào.

"Sao không hỏi chúng ta đến đây làm gì mà cứ thế cho vào luôn nhỉ?" Tiểu Phi lẩm bẩm, thấy tình tiết này thiếu logic quá.

Lão quản gia quay lại, nhìn Tiểu Phi, khuôn mặt đầy nếp nhăn bỗng nở nụ cười ghê rợn: "Vào đây rồi đều phải chết, hỏi làm gì cho mất công."

Cả bốn người đều thấy da đầu tê dại, Linh Linh theo phản xạ định quay đầu bỏ chạy, nhưng vừa quay người thì cánh cửa son đã đóng sầm lại, tiếng động khiến tim cô đập thình thịch.

"Em... em thấy chân mềm nhũn rồi." Giọng Linh Linh run rẩy.

"Sợ... sợ gì chứ, chỉ là AI thôi mà." Chương Hoài nói vậy nhưng giọng cũng lắp bắp.

Trong lúc họ nói chuyện, ông quản gia đã dẫn cả nhóm đến một căn phòng. "Thay quần áo đi."

Nhìn vào trong, họ thấy trên giường đặt một bộ đồ màu đỏ. Kết hợp với hình ảnh cô dâu ma trên poster, cả nhóm nhanh chóng đoán ra đây là trang phục của chú rể.

"Ai... ai trong các anh mặc đây?" Linh Linh hỏi.

"Sao lại là bọn anh? Em cũng mặc được mà." Tiểu Phi nói.

"Em là con gái."

"Con gái thì sao? Thời buổi này con gái cưới con gái có sao đâu."

Bên ngoài phòng kín, Đồng Du nghe câu này thì ngẩn người. Cậu chợt nhận ra mình đã bỏ qua chi tiết này. Ở thời đại này, chuyện kết hôn không còn bị ràng buộc bởi giới tính nữa. Có lẽ cậu nên sửa lại kịch bản, thêm một bộ váy cưới trong phòng để bất kỳ ai cũng có thể tham gia.

Bốn người nhìn nhau, cuối cùng anh chàng gan dạ bước ra: "Để tôi!"

Anh ta thay bộ lễ phục đỏ, rồi bước ra với dáng vẻ vô cùng tự tin. Ông quản gia dẫn anh ta đi về phía phòng hỷ. Không lâu sau, họ dừng lại trước một cánh cửa: "Tiểu thư đang đợi bên trong, mau vào đi."

Nói xong, ông quản gia quay người rời đi.

Người gan to ghé mắt nhìn vào trong. Căn phòng được thắp sáng bởi những ngọn nến đỏ, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên mọi thứ. Một người phụ nữ với dáng người mảnh mai, đội khăn voan đỏ, đứng quay lưng về phía anh ta. Anh ta vô thức nuốt nước bọt, cố gắng bước vào.

"Nương... nương tử." Thời Cổ Địa Cầu gọi vợ như vậy phải không nhỉ.

"Phu quân đến rồi?" Giọng cô gái du dương, dịu dàng tột cùng.

Đôi mắt anh ta sáng lên, bầu không khí đáng sợ dường như tan biến đi một chút. Bước chân anh ta cũng nhẹ nhàng hơn: "Ừ, ta đến rồi."