Phòng Trốn Thoát Thời Tinh Tế

Chương 24

"Mà còn là AI giả lập nữa chứ."

"Đúng thế!"

Nhìn vẻ mặt chắc nịch của cả nhóm, Đồng Du chẳng buồn nói thêm gì nữa. Cậu mở cửa, để họ bước vào, rồi quay lại quầy, ngồi xem màn hình giám sát.

Vừa bước vào, Chương Hoài và nhóm bạn đã thấy một dinh thự cổ mang phong cách truyền thống. Trên tấm bảng hiệu có hai chữ Lý Phủ trắng toát, hai bên cổng lớn treo hai chiếc đèn l*иg đỏ rực, dải lụa đỏ buông xuống đất, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng mà đầy rùng rợn.

"Không hiểu sao nhìn cảnh này tôi thấy không thoải mái."

"Thật đấy à, Tiểu Phi? Mới vào mà cậu đã rén rồi, còn không bằng Linh Linh nữa."

"Ai rén? Tôi chỉ thấy không khí này hơi... sao ấy, nhìn là thấy lạnh." Tiểu Phi lập tức phản bác.

"Xem kịch bản đã." Người chơi nữ duy nhất, Linh Linh, lấy kịch bản từ tay Chương Hoài rồi bắt đầu đọc: "Kịch bản nói rằng cô dâu ma vốn là con gái của nhà họ Liễu. Năm mười sáu tuổi, công tử nhà họ Lý đến hỏi cưới…"

"16 tuổi đã lấy chồng à." Chương Hoài lẩm bẩm.

"Chỉ là câu chuyện thôi mà anh nghiêm túc quá, đọc tiếp đi." Anh chàng gan dạ giục.

Linh Linh tiếp tục: "Công tử nhà họ Lý là một thư sinh, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú. Ông Liễu lập tức đồng ý gả con gái, thậm chí còn bỏ tiền xây căn nhà này cho nhà họ Lý. Ngày nhà xây xong, ông gả con gái mình qua đó. Nhưng ngay trong ngày cưới, thư sinh họ Lý đã cấu kết với người tình, đầu độc cả nhà họ Liễu, thậm chí còn định gϊếŧ luôn cô dâu mới cưới. Sau khi chết, cô con gái nhà họ Liễu vì oán khí không tiêu tan mà hóa thành ma, ở đây đòi mạng. Đàn ông đúng là lũ cặn bã, toàn lũ khốn nạn, chẳng có ai ra hồn cả!"

Linh Linh vừa đọc xong đã nổi giận đùng đùng, chửi một tràng khiến ba người đàn ông còn lại không biết phải đáp lại thế nào.

"Chỉ là chuyện thôi mà... khụ... trong đó có nói cách thoát không?" Chương Hoài chuyển đề tài.

"Nếu muốn cả nhóm thoát ra, phải tìm được chiếc đinh khóa hồn và đóng cô dâu ma vào quan tài. Hoặc là hy sinh một người trong nhóm để làm chồng cô dâu ma." Linh Linh đọc đến dòng cuối cùng, rồi ngẩng đầu lên nhìn ba người đàn ông: "Ai trong ba người đây?"

"Còn phải xem cô dâu ma có xinh không đã." Người gan to nhất đùa.

"Vào thôi." Chương Hoài bước lên, gõ cửa.

"Đến rồi." Một giọng nói khàn khàn bất ngờ vang lên. Trong ánh sáng đỏ của cây nến, giọng nói ấy trở nên u ám, lạnh lẽo, khiến người nghe không khỏi rùng mình. Đến cả người gan to nhất cũng nổi da gà.