Sĩ diện của Thượng Thành thật nực cười.
Sĩ diện của đám ký sinh trùng này cũng thật buồn nôn.
Sau Đại Thảm Họa, toàn bộ Thượng Thành mới chỉ có chưa đến mười người thức tỉnh được dẫn đạo cấp S, đủ để thấy họ quý giá đến mức nào.
Trước khi Thượng Thành được xây dựng, mỗi một dẫn đạo đều là đối tác chiến đấu không thể thiếu của lính gác.
Thể chất của lính gác đã tiến hóa đến cực hạn, linh thể thức tỉnh cũng đều là dã thú hung mãnh. Nhưng ngũ quan quá mức nhạy bén lại khiến họ dễ rơi vào trạng thái quá tải cảm giác tiêu cực, cuối cùng phát điên rồi chết đi.
Dẫn đạo thì khác.
Dù thể chất không có nhiều thay đổi, nhưng họ lại sở hữu nguồn tinh thần lực tuyệt đối ổn định và có thể giải phóng hướng đạo tố, giúp lính gác thoát khỏi cơn điên loạn, toàn tâm toàn ý lao vào chiến đấu.
Một tồn tại quan trọng như vậy, giờ đây lại bị đối xử như một món hàng, bị dẫm đạp như thế này sao?
Nực cười thật.
Phó Văn Thanh hạ tay xuống, đôi mắt vừa bị cánh tay đè lên còn phủ một bóng tối u ám.
Anh nhìn về phía ban công, nơi cô gái nhỏ đang mải mê cuốn lọn tóc vàng của mình quanh đầu ngón tay, vẻ mặt bất cần.
Trong đôi mắt ấy không hề có bi thương, không có đau lòng, không có luyến tiếc.
Cứ như thể hai kẻ ngoài kia chẳng liên quan gì đến cô.
Phó Văn Thanh đảo mắt nhìn khắp đại sảnh, cảm nhận ánh mắt ẩn ý của những kẻ xung quanh dành cho cô gái nhỏ.
Một cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn thấy thế giới hỗn loạn bất chợt dâng lên trong lòng anh..
Ngay sau đó, anh sải bước về phía ban công.
Bên ngoài, tiếng động càng lúc càng mãnh liệt.
Nếu nhân vật chính của màn kịch đặc sắc này không phải vị hôn phu của mình, có lẽ Giang Chanh còn có thể chấm điểm và bình luận xem thời gian kéo dài thế nào.
Nhưng bây giờ thì…
Cô cọ cọ bàn chân tê dại vì đứng quá lâu, chỉ mong hai kẻ kia mau chóng diễn xong rồi cuốn xéo đi.
Nếu không phải lo góc quay không đủ rõ mặt, cô đã rời đi ngay từ sớm, sau đó ném đoạn video này lên bàn của giáo sư chủ nhiệm, cầu xin Tháp Trắng cho cô rút khỏi hôn ước vì lý do tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng.
Giang Chanh đang nghĩ xem kế hoạch này có thành công không thì phía sau đột nhiên vang lên một tràng cười khẽ:
“Tiểu thư xinh đẹp, có thể mời em nhảy một điệu không?”
Vừa dứt lời, âm thanh lăn lộn bên ngoài chợt im bặt.
Giang Chanh quay đầu lại…
Đó là một người đàn ông mang vẻ hoang dã.
Anh sở hữu một gương mặt cực kỳ điển trai, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười lười nhác.
Mái tóc ngắn, áo da, quần chiến thuật, giày quân đội dính đầy bùn đất…
Từ đầu đến chân hoàn toàn lạc quẻ giữa bữa tiệc xa hoa này.
Giang Chanh nhướng mày.
Người này là ai?