Dẫn Đường Cấp S Như Ta, Đổi Một Người Đàn Ông Có Làm Sao?

Chương 3

Mang theo chút hy vọng mong manh, cô cẩn thận vươn tay ra khỏi tấm rèm, lách qua khe kính hoa văn, bật thiết bị ghi hình để lưu lại cảnh tượng ghê tởm này.

Trong đại sảnh tiệc tùng rộn ràng tiếng cười nói, từng đôi nam nữ ăn vận lộng lẫy xoay mình theo giai điệu du dương. Một số khác tụm ba tụm bảy trò chuyện, nhâm nhi rượu vang.

Bề ngoài ai cũng có vẻ đang tận hưởng không khí của buổi tiệc, nhưng ánh mắt lén lút lại không ngừng liếc nhìn về phía bóng dáng mảnh khảnh trước tấm rèm xanh lục ánh kim.

Cô gái đó khoác lên mình bộ lễ phục màu trắng của Học viện Dẫn Đạo, dáng người thanh thoát ẩn hiện sau lớp vải mềm mại.

Cô tưởng mình chẳng hề bắt mắt trong sảnh tiệc rộng lớn này, nhưng lại không biết rằng thân phận đặc biệt, năng lực xuất chúng và khuôn mặt xinh đẹp nổi bật của mình đã thu hút vô số ánh nhìn.

Trong khu vực nghỉ ngơi, một nhóm nam nữ ngồi trên ghế sofa, thoải mái tán gẫu.

Một người phụ nữ nâng ly rượu lên, che khuất bờ môi đỏ mọng, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai:

“Xem kìa, mỹ nhân ngư bé nhỏ của chúng ta vừa phát hiện ra chuyện thú vị rồi.”

Những người khác theo hướng ngón tay cô ta chỉ, liếc nhìn về phía tấm rèm.

“Phát hiện thì sao chứ? Phó gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ quyền sở hữu mỹ nhân ngư của họ đâu. Dù có bày chứng cứ ra trước mặt Tháp Trắng, nhiều lắm cũng chỉ nhận được một chút bồi thường thôi… Đáng thương thật.”

“Cũng chẳng có gì đáng thương lắm đâu.

Phó Văn Vũ đúng là trăng hoa, nhưng dù gì hắn cũng là lính gác cấp S, linh thể là một con Hắc Long, hiếm thấy suốt cả trăm năm qua.

Hơn nữa, hắn lại sinh ra trong Phó gia, chỉ xét về thân phận thôi, mỹ nhân ngư nhỏ bé kia cũng coi như vớ được món hời rồi.”

“Ha, nói đúng lắm.

Một dân đen từ khu hạ thành, nếu không nhờ vận may thức tỉnh linh thể thần thoại, đời này còn lâu mới bước nổi vào cửa Phó gia.”

“Chẳng phải chỉ là có tình nhân trước khi cưới thôi sao? Kể cả sau khi kết hôn, Phó Văn Vũ có dẫn người về trước mặt cô ta thì cô ta cũng làm gì được?”

Lời vừa dứt, mọi người liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhấc ly rượu lên, che giấu nụ cười đầy ẩn ý sau vành ly thủy tinh.

Ở góc khu nghỉ ngơi, một chàng trai khoanh chân ngồi tựa lưng vào sofa, một cánh tay vắt ngang trán, dường như đã thϊếp đi.

Anh ấy là Phó Văn Thanh.

Nhưng nhìn vào khóe môi mím chặt của anh ấy, có thể biết anh ấy đã nghe toàn bộ câu chuyện.

Anh ấy không biết từ bao giờ Thượng Thành lại biến thành như vậy.

Một dẫn đạo cấp S thuộc hệ thần thoại, đáng lý phải được kính trọng như một chiến hữu không thể thiếu của lính gác, vậy mà giờ lại bị đối xử như một món đồ trang sức, một vật sở hữu?