Hai vị ma ma tầm mắt cũng đều dừng lại trên người nàng, như thể cũng nghĩ giống như vậy.
Nếu không có tính toán, tiểu nha đầu khó thuần này vì sao phải tìm hiểu sở thích của chủ tử?
"Không không không, các ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là muốn biết được sở thích của đại nhân, tránh cho chọc ngài ấy ghét bỏ, nếu lại bị giam vào phòng chứa củi, quả thực sống không bằng chết."
Như thể không ngờ bọn họ lại cảnh giác như vậy, Lâm Thu Tình liên tục phủ nhận, vẻ mặt ngượng ngùng, như thể thật sự bị giam vào phòng chứa củi đến sợ rồi vậy.
Thấy nàng thật sự không giống như là muốn chạy trốn, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trời mới biết, bọn họ vừa mới ăn xong món mỹ vị do Lâm cô nương làm, Lâm cô nương quay đầu liền muốn chạy, bọn họ nên xử trí như thế nào, thật là khó xử.
"Lâm cô nương, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của chủ tử đi." Ngô Nhị nói năng thấm thía.
"Trong khoảng thời gian này, chủ tử đều là ban đêm làm việc, nghỉ ngơi không tốt, tính tình khó tránh khỏi sẽ có chút nóng nảy."
"Nếu lại có chuyện như vậy, cho dù chủ tử có lòng từ bi, cũng khó bảo toàn sẽ không thật sự trừng phạt ngươi."
Cho dù là Ngô Nhị đã theo Triệu Mục nhiều năm, hai ngày này ở bên cạnh hắn hầu hạ đều có chút nơm nớp lo sợ.
"Đúng vậy đúng vậy, Lâm cô nương, ngươi cũng đừng cứ nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa."
"Ở lại Chưởng Ấn phủ hưởng phúc có gì không tốt, đến lúc đó tiến cung làm nương nương, cẩm y ngọc thực, phía trên vạn người, đó chính là phúc phận mà nữ tử khác tám đời cũng không tu được."
Hai vị ma ma bên cạnh đồng tình gật đầu, phụ họa theo.
Lâm Thu Tình nghe được cái này gai óc đều muốn nhảy dựng lên.
Hưởng phúc?
Một tháng là hưởng hết phúc rồi, cũng có thể gọi là hưởng phúc sao?
Nói gì thì nói, Lâm Thu Tình nàng cũng không phải là những nữ tử khác.
Trong lòng thầm nghĩ, nhưng thấy bọn họ cảnh giác như vậy, Lâm Thu Tình cũng không hỏi nhiều nữa, ngược lại nói chuyện phiếm sang chuyện khác.
-----
"Ngươi xác định nàng ta chính là như vậy nói với ngươi?"
Hiếm khi, Ngô Nhị đã trở về phục mệnh, thấp thỏm đứng trước mặt Triệu Mục, mặc cho ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng của hắn dò xét, trong lòng một trận run sợ.
"Đúng vậy, chủ tử."
"Một tiểu nha đầu dân quê, thế nhưng lại dã tính khó thuần như vậy, không hề có quy củ." Triệu Mục cười nhạt một tiếng, ngữ điệu tuy là khinh thường, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ nghi hoặc, "Cũng không biết nàng ta rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà đối với chốn phú quý trong cung lại coi như cặn bã."
Cứ cái cách nói năng, hành sự tác phong này, cũng hoàn toàn khác với nữ nhi nhà nông tầm thường, ngược lại giống như là đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, đầu óc trật tự rõ ràng dị thường, khiến người ta không hiểu ra sao.
Đối với điều này, Triệu Mục nhiều lần sai người đến tìm hiểu, nhưng kết quả nhận được đều là không có gì khác thường.
Phảng phất như nàng ta trời sinh tính tình đã là như vậy.
Trong lúc suy tư, Ngô Nhị nghĩ đến cái gì đó, tiến lên một bước: "Chủ tử, Nhu phi nương nương trong cung truyền tin, muốn chủ tử tiến cung một chuyến."
"Chuyện gì?" Triệu Mục bị hắn gọi liền hoàn hồn, đáy mắt xẹt qua một chút không kiên nhẫn.
Kể từ khi sắp đặt cho Nhu phi gặp gỡ Hoàng thượng trong lúc cải trang vi hành, bởi vì Nhu phi cùng Chiêu Nguyên Quý phi có vài phần tương tự, được Hoàng thượng thu vào hậu cung, hành sự liền càng thêm làm càn.
Nếu không phải niệm đến nàng ta còn có chút giá trị lợi dụng, Triệu Mục đã sớm vứt bỏ.
"Nhu phi nương nương không nói rõ, chỉ nói là nguy cơ sinh tử, khẩn cấp, muốn chủ tử nhất định phải mau chóng tiến cung gặp nàng." Ngô Nhị cung kính bẩm báo.
"Nguy cơ sinh tử?" Triệu Mục ngữ điệu nhẹ nhàng, phát ra từng trận cười nhạo, "Nữ nhân ngu xuẩn này, ta đã sớm cảnh báo nàng ta không nên ỷ vào Hoàng thượng nhất thời thiên vị mà hành sự kiêu căng như vậy, hiện giờ chọc giận hoàng đế, lại muốn ta đến giúp nàng ta lau mông."
"Đã như vậy, vậy có cần từ chối không?"
"Thôi, dù sao cũng có chút tình cũ, cứ đến xem sao." Triệu Mục xoa xoa giữa mày, thần sắc như có chút mệt mỏi.
"Vâng."
Ngô Nhị khom người lui ra.
Sau khi đuổi người đi, Triệu Mục thở dài, nhiều ngày không được nghỉ ngơi khiến mắt hắn đầy tơ máu, trông rất mệt mỏi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh tà dương đã tắt, bầu trời hoàng hôn rực rỡ như một bức tranh tuyệt đẹp. Những đám mây cuộn trào, thay đổi hình dạng liên tục, che khuất cả bầu trời, chỉ để lại ánh sáng nhạt nhòa, khiến Chưởng Ấn phủ giống như chốn tiên cảnh, lộng lẫy và xa hoa.
Ánh sáng chiếu vào người Triệu Mục, khiến hắn như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng huyền ảo, giống như một vị tiên hạ phàm.
Triệu Mục thu lại vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt thanh lãnh và tự phụ của mình, đứng dậy rời khỏi nơi vắng vẻ, bước nhanh về phía nội viện hoàng cung.
Áo hắn phần phật bay trong gió, trông thật oai phong lẫm liệt.