Ta Vậy Mà Lại Thích Thái Giám

Chương 4: Quả Thật Là Bất Phàm (1)

Nhìn thấy Triệu Mục với thái độ "tùy ngươi xử lý", Ngô Nhị lập tức hiểu ý, nhanh chân bước ra ngoài.

Cơm trưa của Lâm cô nương vẫn là phải đưa, còn phải nhanh chóng đưa.

Nào ngờ đợi khi hắn vội vã xách theo hộp đồ ăn đi vào Hoa Lan viện đã hoang phế từ lâu của phủ Chưởng Ấn, thì Lâm cô nương mà hắn vốn tưởng rằng đang chịu đói chịu khát, lại đang bưng bát canh, ăn đến miệng bóng nhẫy.

Trong viện tràn ngập hương vị khiến người ta ngửi thấy liền muốn ăn đến chảy nước miếng, bụng kêu ùng ục.

Lâm Thu Tình nghe tiếng động thì ngẩng đầu, nhìn thấy Ngô Nhị sắc mặt có chút quẫn bách, lại nhìn đến hộp đồ ăn hắn xách theo, lập tức hiểu rõ ý đồ của hắn.

"Đại nhân không phải nói muốn ta tự mình phụ trách đồ ăn của mình sao?"

Đuôi lông mày thiếu nữ hơi nhướng lên, khuôn mặt trẻ con mũm mĩm lộ ra chút nghi hoặc.

"Lâm cô nương, chủ tử từ trước đến nay là mặt lạnh tâm nóng, tuy nói là muốn trừng phạt ngươi, nhưng lại làm sao thật sự để ngươi bị đói." Ngô Nhị chỉ chỉ hộp cơm mình mang theo, "Đây chẳng phải, chủ tử chính ngài ấy còn chưa dùng bữa đâu, liền sai ta trước tiên vì Lâm cô nương đưa tới."

Tuyệt đối không phải bởi vì thời gian dùng bữa của Triệu Mục ngày thường đều muộn một chút.

"Giúp ta gửi lời cảm ơn đến Triệu đại nhân," Lâm Thu Tình sắc mặt ra vẻ cảm kích, chợt lại chỉ vào bàn đá trước mặt, "Làm phiền công công, đem hộp đồ ăn đặt ở chỗ này là được."

Nàng kỳ thật đã ăn no, nhưng cơm đã đưa tới nào có đạo lý xách trở về, để lại vừa lúc dùng cho bữa xế.

"Vâng." Ngô Nhị đem hộp đồ ăn đặt xuống.

Khi đến gần, cái mùi hương cực kỳ tươi ngon kia lại lần nữa lôi kéo hắn, khiến hắn khó mà rời đi được.

Thấy Ngô Nhị như vậy, Lâm Thu Tình đuôi lông mày hơi nhướng lên: "Công công muốn nếm thử không?"

Ngô Nhị là tâm phúc của Triệu Mục, không nói mượn sức, lưu lại ấn tượng tốt luôn là không sai, như vậy tương lai cho dù xảy ra chuyện gì, để hắn mắt nhắm mắt mở cho qua là được.

Rốt cuộc thì ăn ké cũng hơi chột dạ mà.

"Cái này..."

Ngô Nhị cổ họng khẽ trượt lên xuống, sắc mặt quả thật có chút động lòng, nhưng nghĩ đến thân phận tương lai của Lâm Thu Tình, trong lòng rùng mình, lại lập tức dập tắt ý tưởng không thực tế, liên tục cáo lui: "Lâm cô nương, nếu đồ ăn đã đưa đến, tiểu nhân xin phép đi trước."

"Ấy--"

Chưa đi được hai bước, Lâm Thu Tình đã kéo tay Ngô Nhị lại, nở một nụ cười tươi rói: "Công công, ngươi đây là không nể mặt ta sao? Không nể mặt ta, chính là không nể mặt Chưởng Ấn đại nhân, không nể mặt Chưởng Ấn đại nhân chính là không nể mặt bệ hạ, không nể mặt bệ hạ..."

Nói đi nói lại đến đây, ngữ điệu của Lâm Thu Tình khẽ dừng lại: "Không nể mặt bệ hạ, cái mụn trên đầu ngươi, e là muốn "an nghỉ" dưới đất lâu đấy."

Ngô Nhị lau mồ hôi trên trán, chỉ cảm thấy Lâm Thu Tình này không hề đơn giản.

"Vậy cảm ơn Lâm cô nương."

Lâm Thu Tình đi vào nhà bếp lấy lẩu cay còn ấm trong nồi cho hắn một chén. Không có hành lá rau thơm, liền rắc chút lá cải thái nhỏ điểm xuyến, nhìn qua cũng ra gì phết.

"Lâm cô nương, ngươi nấu ăn ngon thật, ta đi theo chủ tử bên người nhiều năm rồi mà chưa từng ăn món nào ngon như vậy."

Ăn một miếng, nỗi sợ hãi nhỏ nhoi trong lòng Ngô Nhị tức khắc bị mỹ thực hóa giải.

"Kia đương nhiên, đây chính là bí kỹ độc môn của nhà ta." Lâm Thu Tình đắc ý nhướng mày.

Kiếp trước nhà nàng còn chưa mở tiệm bánh ngọt, làm chính là món lẩu cay gia truyền, thân là con gái duy nhất của Lâm gia, kỹ thuật này tự nhiên là truyền lại cho nàng, hương vị chuẩn khỏi bàn.

"Bí kỹ độc môn của Lâm gia?" Ngô Nhị có chút ngớ người.

Hắn nhớ rõ nhà Lâm gia chẳng phải là nghèo khó sao.

Có bí kỹ này thì còn có thể đường cùng đến bán con gái sao?

"Công công cứ ăn trước đi, ta đi gọi hai vị ma ma cũng lại đây nếm thử."

Không đợi Ngô Nhị nghĩ nhiều, Lâm Thu Tình đứng dậy bước ra ngoài phía cửa, làm người mà, tự nhiên không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

Huống chi hai vị ma ma phụ trách canh gác, nàng muốn trốn chạy, khẳng định không qua được hai người họ, chi bằng nhân lúc còn sớm cùng các nàng ta kết quan hệ tốt, đến lúc đó cũng có thể du di một chút.

Lại là một hồi lôi kéo, đợi hai vị ma ma ỡm ờ ngồi xuống ăn lẩu cay xong, Lâm Thu Tình tìm đúng thời cơ, khẽ khụ một tiếng, nhợt nhạt thăm dò hỏi: "Ta muốn biết đại nhân ngày thường có yêu thích cái gì hay không?"

Lời này vừa nói ra, không gian liền trở nên yên tĩnh một lát, mọi người đều trầm mặc không dám nói.

Thân là nô bộc, há lại dám lén lút bàn luận về chủ tử, nếu bị phát hiện, là muốn ăn đòn.

Nhưng hương vị thịt viên đang nhai trong miệng, hương vị bùng nổ trong khoang miệng, thật sự khiến bọn họ khó mà nói ra lời từ chối.

"Lâm cô nương, ngươi chẳng lẽ là lại muốn chạy trốn sao?"

Do dự mãi, Ngô Nhị thử thăm dò hỏi một câu.