Cuối cùng, Trần Bạch vẫn bị Phó Thời Cẩn tống cổ ra ngoài.
Hắn tức tối đá mạnh vào cánh cửa, mặt mày khó chịu, nhưng nhớ đến thứ ma quái gặp tối qua thì đành xoay người bước xuống lầu.
---
Trong phòng ngủ,
Thấy người đàn ông bưng bát sứ ngồi xuống bên giường, Cơ Lê quay mặt đi chỗ khác: "Tôi không uống!"
"Thiếu gia đang giận à? Tại sao?"
Cơ Lê hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Sau đó cậu lại nghe thấy người đàn ông đoán chừng: "Chẳng lẽ là vì tôi dẫn theo người khác?"
Cơ Lê quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi không thích cách hắn nói chuyện!"
Như thể xem cậu chỉ là một món đồ không chút giá trị vậy.
Phó Thời Cẩn kiên nhẫn giải thích: "Tính cách hắn đúng là tệ thật, nhưng hắn có nhiều thứ hữu ích, có thể giúp chúng ta lấy được chìa khóa của quản gia."
Quản gia với sức mạnh của một cựu quân nhân không phải là đối thủ dễ xơi. Cơ Lê tròn mắt: "Anh đang lợi dụng hắn à?"
Phó Thời Cẩn nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt của thiếu niên: "Thiếu gia đừng lo, hắn cũng muốn giúp cậu được tự do."
Cơ Lê khẽ đáp: "Ừm."
Ánh mắt cậu lướt đến bát sứ trong tay người đàn ông.
Đối phương rất hiểu ý, một tay đỡ lấy sau gáy cậu, để cậu không tốn chút sức nào cũng có thể uống được cháo.
Nhưng chỉ sau vài ngụm, Cơ Lê đã quay mặt đi, khuôn mặt nhăn nhó: "Cháo gì thế này! Chẳng có tí mùi vị gì cả!"
Ánh mắt Phó Thời Cẩn lướt qua vết đỏ ửng nơi khóe mắt của cậu thiếu niên, rồi dừng lại ở đôi môi đỏ mọng mềm mại kia. Anh thản nhiên xoay bát lại, uống một ngụm lớn từ chỗ của Cơ Lê vừa uống.
"Đợi đã! Anh..."
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa chạm môi vào đúng chỗ mình đã uống, mặt Cơ Lê lập tức đỏ bừng: "Anh… sao không uống chỗ khác đi chứ..."
Phó Thời Cẩn dứt khoát uống cạn phần cháo còn lại trong bát.
Đặt bát xuống bên cạnh, ánh mắt anh sâu thẳm, giọng khàn khàn: "Không sao, rất ngọt."
"Ngọt? Chúng ta uống cùng một bát cháo thật sao?"
Cơ Lê tò mò thò đầu nhìn vào bát, phát hiện cháo bên trong đã hết sạch.
Ngon đến mức này sao?
Cậu bắt đầu nghi ngờ liệu có phải vị giác của mình vừa gặp vấn đề không.
Nhưng người đàn ông kia dường như cũng hơi ngượng khi uống cạn cháo của cậu, liền chuẩn bị đi lấy bữa sáng khác.
"Thiếu gia muốn ăn gì?"
Cơ Lê suy nghĩ một lúc: "Bít tết, tái vừa, cảm ơn."
Phó Thời Cẩn khẽ gật đầu rồi rời đi.
---
Trong phòng livestream chính:
【Tên đàn ông này gan to thật đấy! Dám sai khiến Trần Bạch à! Hắn không sợ bị người của Vĩnh Hằng phát hiện sao? Đó là em trai của thủ lĩnh Vĩnh Hằng đấy!】
【Hơn nữa Trần Bạch cũng chẳng làm ầm lên mà ngoan ngoãn đi làm việc, chắc chắn Thời Cẩn là một ông trùm giấu mặt rồi!】
【Thôi đi, với tính cách của thằng điên đó, dù Thời Cẩn không bảo thì sớm muộn gì nó cũng tự đi lấy chìa khóa thôi, đừng quên chuyện tối qua.】
【Mỗi người một góc nhìn, tôi chỉ hy vọng sớm cởi được xích thôi, người yêu tôi bị trầy xước cả da rồi kìa!】
【*! Cái tên khốn này đang lợi dụng vợ tôi đấy!】*
【Quá đáng thật đấy! Lợi dụng bảo bối Lê không biết gì, sao không tranh thủ hôn mạnh một cái đi!】
【Vợ tôi mềm mại, đáng yêu quá, thật muốn…】
...
Phó Thời Cẩn không bật livestream nên không thể thấy được loạt bình luận này, nhưng Trần Bạch thì có thể.
Bình luận trong phòng livestream không hiển thị tên thật nên nội dung vô cùng hỗn tạp, có không ít người chơi thích gây nhiễu để làm khó những kẻ tham gia thử thách sinh tồn.