Nghe thấy giọng nói quen thuộc, mọi người đồng loạt quay đầu lại.
Anh Trương lập tức đứng dậy.
"Cậu chưa chết! Tốt quá rồi!"
"Tối qua ở phòng thiếu gia có phát hiện manh mối gì không? Thiếu gia rốt cuộc có phải là người không vậy?"
Nhậm Dũng và mấy người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Anh lâu như vậy không xuống, bọn tôi còn tưởng anh chết rồi cơ."
"Tối qua anh có gặp nguy hiểm không? Trong phòng thiếu gia có ác linh à?"
Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Phó Thời Cẩn bước tới ngồi xuống đối diện cậu thiếu niên tóc đỏ.
"Không sao cả, có một con nữ quỷ, nhưng không phải là ác linh."
"Nữ quỷ! Vậy tiếng khóc tôi nghe tối qua có phải là của con nữ quỷ đó không?"
"Chắc đó chính là mối nguy hiểm trong phòng thiếu gia rồi. Anh thoát ra kiểu gì thế? Dùng đạo cụ à?"
Vân Lai nghiêng đầu hỏi: "Nữ quỷ đó là hầu gái hay là bá tước phu nhân?"
Tối qua cô cũng nghe thấy tiếng phụ nữ, nhưng không phải tiếng khóc mà là tiếng thét chói tai.
Bối cảnh thử thách chỉ gợi ý rằng chủ nhân của lâu đài là một quý tộc sa sút, rất ít khi giao tiếp với bên ngoài. Sau đó, bá tước và phu nhân đều bị ác linh trong lâu đài tác động mà cùng nhau tự sát, chỉ để lại một thiếu gia có vấn đề về tinh thần. Tất cả những người hầu từng chăm sóc thiếu gia cuối cùng đều chết, vì vậy mới liên tục có những người hầu mới đến lâu đài này.
Nếu nữ quỷ trong phòng thiếu gia là hầu gái thì còn bình thường, nhưng nếu là bá tước phu nhân thì lại khá kỳ lạ.
Phó Thời Cẩn chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng: "Là bá tước phu nhân."
Anh Trương cũng thấy kỳ lạ, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị quản gia đột nhiên xuất hiện cắt ngang.
Từ sau khi chứng kiến cảnh quản gia bẻ gãy đầu người bằng tay không vào ngày hôm qua, bọn họ đã trở nên rất ngoan ngoãn. Quản gia giao nhiệm vụ gì, họ liền làm nhiệm vụ đó.
Anh Trương và Trịnh Thiên Văn phải đi dọn dẹp phòng ngủ chính, thư phòng và hầm rượu ở tầng ba. Tầng hai là phòng khách nơi họ đang ở nên tạm thời không cần dọn dẹp. Nhậm Dũng ở lại tầng một để phụ giúp đầu bếp dọn dẹp nhà bếp và phòng ăn. Còn Vân Lai và Trần Bạch thì ra ngoài chăm sóc vườn hoa hồng.
Cuối cùng, Thời Cẩn và Tiểu Vy lên tầng bốn hầu hạ thiếu gia dùng bữa.
Dù Thời Cẩn tạm thời không gặp chuyện gì, nhưng Tiểu Vy vẫn có chút sợ hãi: "Liệu có thể..."
Dưới ánh mắt lạnh lùng của quản gia, Tiểu Vy đành ngậm miệng lại.
Nhưng cuối cùng cô vẫn bị đổi đi chăm sóc vườn hoa, vì Trần Bạch muốn đi hầu hạ thiếu gia.
Quản gia cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn với ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ sắp chết.
Trần Bạch hoàn toàn không để tâm.
Trên cầu thang, hắn nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông phía trước, giọng đầy bực bội: "M* kiếp, rốt cuộc tối qua anh làm cái quái gì thế? Làm loạn hết cả phòng livestream của tôi!"
Trong đầu Phó Thời Cẩn hiện lên hình ảnh đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn ươn ướt đầy xinh đẹp của cậu thiếu niên. Anh khẽ dùng đầu lưỡi đẩy lên vòm họng.
"Không gì cả."
Trần Bạch cười khẩy: "Giả vờ! Tôi cũng sắp biết ngay đây thôi."
---
Phòng ngủ ở tầng bốn
Lần đầu tiên bị xích sắt trói chặt ngủ suốt một đêm, Cơ Lê thấy khó chịu đến mức muốn khóc.
Cậu rất muốn trở mình! Rất muốn đứng dậy! Rất muốn vươn vai! Rất muốn rời khỏi nơi này!
Theo thói quen, cậu định đưa tay lau nước mắt nhưng lại bị xích sắt kéo mạnh trở lại.