NPC Xinh Đẹp Bị Nhiều Người Mơ Ước

Thế Giới 1 - Chương 8: Lâu Đài Ác Linh

Ngay sau đó, những ký ức liên quan đến luồng khí tức ấy cuộn trào trong tâm trí, khiến Cơ Lê không thể kìm nén được mà để lộ ra mặt yếu đuối nhất của "Thiếu gia".

"Mẹ ơi, sao mẹ vẫn chưa tới? Mẹ không thích Lê Bảo nữa sao huhuhu~"

Rốt cuộc mình đang nói cái gì thế này!

Sao mình lại gọi cái tên Lê Bảo quỷ quái này chứ, aaa!

Lúc này, Phó Thời Cẩn đã thu lại thanh đao.

Đồng thời thầm cảm thán: Tinh thần của vị thiếu gia này thật sự rất ổn định.

Nữ quỷ mặc váy trắng, người bị gọi mãi mới chịu xuất hiện, liếc nhìn người đàn ông đang đứng bất động bên cạnh giường, rồi mới cẩn thận lơ lửng tiến lại gần.

"Lê Bảo đừng khóc, mẹ yêu Lê Bảo nhất mà."

"Bà nói dối! Bà chẳng hề quan tâm đến tôi! Tại sao bà lại rời bỏ tôi? Tại sao bà lại giao tôi cho hắn?"

Tưởng chừng sẽ tiếp tục là những lời gọi mẹ yếu ớt như trước, nhưng không ngờ âm lượng đột nhiên lớn đến mức chính Cơ Lê cũng bị tiếng hét của mình làm cho ù tai, nước mắt cứ thế trào ra không kiểm soát được.

"Tại sao chứ! Tại sao bà lại bỏ rơi tôi! Tôi không muốn nhìn thấy bà nữa! Bà mau biến đi cho tôi!"

"Mẹ... xin lỗi..."

Có lẽ vì bị cơn thịnh nộ của cậu làm tổn thương, nữ quỷ mặc váy trắng vừa bay tới cạnh giường đã phải lùi lại.

Chỉ đến khi luồng khí tức quen thuộc ấy tan biến, Cơ Lê mới dần lấy lại được lý trí.

"Khó chịu quá... đau đầu quá..."

Sau khi nữ quỷ rời đi, Phó Thời Cẩn nhanh chóng thắp lại cây nến, sau đó quay sang nhìn vị thiếu gia xinh đẹp với đôi mắt vẫn còn ươn ướt.

"Phu nhân trông có vẻ rất dịu dàng."

"Đúng vậy."

"Thiếu gia cũng rất nhớ phu nhân."

"Có lẽ thế..."

"Vậy tại sao cậu lại tức giận với phu nhân đến vậy?"

"Tôi không biết nữa..."

"Phu nhân thật sự là tự sát sao?"

"Tôi... tôi không biết..."

Nhìn nụ cười trên mặt người đàn ông, Cơ Lê vừa tủi thân vừa tức giận: "Tôi thật sự không biết mà!"

"Tôi tin thiếu gia."

Cơ Lê mở to mắt nhìn chằm chằm vào đối phương: "Anh thật sự tin tôi sao?"

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt của cậu, Phó Thời Cẩn gật đầu: "Thiếu gia chỉ là đang ốm thôi, nhưng khi không phát bệnh thì vẫn rất bình thường. Tại sao tôi lại không tin cậu chứ?"

"Vậy thì..." Cơ Lê thăm dò, "Anh có thể giúp tôi mở khóa xích không?"

"Tất nhiên rồi."

Nhân vật quan trọng trong thử thách làm sao có thể cứ bị xích mãi được chứ.

Phó Thời Cẩn tính toán thời gian: "Chậm nhất là tối mai, tôi sẽ giúp cậu rời khỏi đây."

Nhận được câu trả lời chắc chắn từ người đàn ông, Cơ Lê mừng rỡ đến rơi nước mắt.

"Vậy tôi đợi anh nhé!"

"...Ừ."

"À đúng rồi, anh tên là gì vậy?"

Người đàn ông ngập ngừng một chút: "Thời Cẩn."

"Tiểu Thời! Anh sẽ trở về an toàn chứ?"

Thử thách Vô Giới nguy hiểm như vậy, nếu anh ta chết rồi, Cơ Lê lại phải tốn công lấy lòng tin của những người sống sót khác.

Phó Thời Cẩn: "......Yên tâm đi, thiếu gia, tôi nhất định sẽ quay lại."

Phòng phát sóng chính:

【Lê Bảo! Nhìn qua đây nào! Mẹ yêu con nhất!】

【Trời ạ! Tinh thần của vị thiếu gia này đúng là không biết nói sao cho hết, mà con nữ quỷ kia cũng chẳng giống quỷ chút nào, yếu quá đi!】

【Biểu cảm của người đàn ông này buồn cười thật đấy hahaha! Nhưng trông cũng thật thà, hy vọng hắn có thể giúp Lê Bảo thoát ra ngoài.】

【Bà mẹ này làm sao thế! Sao lại nỡ lòng vứt bỏ đứa con trai đáng yêu xinh đẹp thế này chứ, may mà cuối cùng gã đàn ông kia cũng hiểu chuyện, còn cười được nữa kìa!】

【Không phải chứ, mấy người bị làm sao thế! Nhìn phát là biết vị thiếu gia này là một kẻ điên tinh thần không ổn định rồi! Sao có thể nghe lời hắn mà thả ra chứ! Đây là Thử thách Vô Giới đấy!】

【Chuẩn luôn, tôi còn tưởng phòng livestream này đỉnh lắm, hóa ra chỉ nổi nhờ cái mặt của NPC thôi à.】

【Tuy có vài người vào đây chỉ để xem Lê Bảo, nhưng mấy người ở trên thử chuyển qua phòng livestream bên cạnh xem sao?】

【Tôi xừ nó! Hóa ra là tên điên nhỏ Trần Bạch à!】

【Không hổ danh là con ông cháu cha dựa lưng đại lão, mới đêm đầu tiên của thử thách đã dám lang thang ngoài kia rồi!】