NPC Xinh Đẹp Bị Nhiều Người Mơ Ước

Thế Giới 1 - Chương 7: Lâu Đài Ác Linh

Lần đầu tiên Phó Thời Cẩn cảm thấy, phó bản cấp C cũng không phải là vô dụng.

Anh nhấc chiếc khăn lạnh ra khỏi bụng thiếu niên, rồi dưới ánh mắt đầy oán trách của cậu, anh lịch sự cài lại cúc áo ngủ bị xộc xệch, sau đó đứng dậy lùi lại.

"Xin lỗi, tôi cứ tưởng thiếu gia bị ma ám. Mong cậu tha thứ cho tôi."

Cơ Lê mắt đẫm nước nhìn sợi xích sắt trên người: "Tháo cái này ra thì tôi sẽ tha thứ cho anh!"

Phó Thời Cẩn lắc đầu: "Sợi xích này chắc chỉ có quản gia mới giữ chìa khóa."

"Vậy thì đi lấy chìa khóa đi chứ!"

Phó Thời Cẩn lại lắc đầu, vẻ mặt khó xử: "Quản gia từng nói, tinh thần của thiếu gia không ổn định, không thể rời khỏi phòng."

Đôi mắt to tròn của Cơ Lê mở to, ngập tràn nỗi buồn sâu thẳm.

"Tôi... tôi không muốn bị nhốt ở đây đâu, tôi đâu có bị bệnh... hu hu hu... thả tôi ra đi mà!"

---

Tại phòng phát sóng trực tiếp:

【Cưng ơi, da trắng quá, mềm mại quá, đẹp quá đi mất, muốn ôm hôn cắn một cái quá nè…】

【Tên đàn ông chết tiệt này thật may mắn, chiếm được một mỹ nhân thế này! Ghen tỵ quá đi!】

【Chậc! Nhìn ánh mắt kia kìa, tên này chắc chắn đang nghĩ mấy chuyện đen tối rồi.】

【Không thể tin nổi! Tên đàn ông này quá đáng thật đấy! Sao dám làm mỹ nhân bé nhỏ khóc cơ chứ!】

【Nhưng mà... khóc lên lại càng đẹp hơn thì phải làm sao đây...】

【Tên chết tiệt kia! Mau đi lấy chìa khóa cho vợ tôi! Mau thả cậu ấy ra ngay!】

【Thật đẹp, cái này ai mà chịu nổi chứ!】

...

Nhưng Phó Thời Cẩn lại chịu được.

"Chuyện này cậu nói không tính, cần phải có quản gia đồng ý."

Cơ Lê chưa bao giờ phải chịu sự ấm ức như thế.

Phát hiện ra rằng tỏ ra yếu đuối không có tác dụng, cậu liền cố nén nước mắt lại.

"Vậy thì anh đi gọi quản gia đến đây cho tôi! Tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với ông ấy!"

Phó Thời Cẩn vừa định lên tiếng thì bị một hồi chuông rõ ràng và vang dội cắt ngang.

‘Đinh——’

Trong bữa trưa, quản gia đã nhấn mạnh rằng sau 22 giờ không được rời khỏi phòng của mình, nếu không sẽ tự chịu hậu quả.

Hậu quả bên ngoài thì không rõ lắm, nhưng hậu quả trong căn phòng này thì lại hiển nhiên.

Tiếng chuông vừa dứt, nguồn sáng duy nhất trong phòng cũng lập tức tắt ngúm.

Trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đang dần tiến lại gần.

Phó Thời Cẩn nhìn thấy rõ mồn một, khẽ "chậc" một tiếng rồi quay đầu hỏi:

"Thiếu gia, cậu..."

Nhưng anh còn chưa kịp nói hết câu thì đã đứng sững lại tại chỗ.

Vị thiếu gia lúc trước còn giận dữ l*иg lộn, vậy mà sau khi đèn tắt lại bỗng trở nên yếu đuối vô cùng. Đôi mắt hổ phách to tròn, trong suốt giờ ngập tràn nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống như chuỗi ngọc trai đứt đoạn, đẹp đến mê hồn, lại quyến rũ đến lạ thường.

Không biết từ khi nào, trên tay Phó Thời Cẩn đã xuất hiện một thanh đao đen cổ xưa và nặng nề, lúc này đang chĩa thẳng về phía con quỷ ở góc tường, khiến nó không dám nhúc nhích lấy một chút.

Người đàn ông cao lớn mỉm cười dịu dàng, nhưng lưỡi đao lại tỏa ra luồng sát khí đen đặc còn dày hơn cả oan hồn.

"Thiếu gia đừng sợ, nó không dám lại gần đâu."

Nữ quỷ ở góc tường: Có giỏi thì bỏ vũ khí xuống xem nào!

Nhưng Cơ Lê lại khóc càng to hơn: "Mẹ ơi! Mẹ ơi con nhớ mẹ quá hu hu~"

Phó Thời Cẩn: "???"

"Con thật sự không kiểm soát được bản thân hu hu~ Mẹ ơi con nhớ mẹ, mẹ ôm con đi mà hu hu hu~"

Cơ Lê cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Tiếng chuông vang lên, ánh nến vụt tắt. Dù cậu không nhìn thấy gì, nhưng lại cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc và ấm áp. Không, phải nói chính xác là cảm giác của vị "Thiếu gia".