Lúc nàng bị mua vào phủ Cố, Cố Cẩn Ngôn đã đứng từ xa lạnh lùng nhìn. Hạ nhân trong phủ đều nói, thiếu gia muốn một tiểu tư đồng để bầu bạn, vô cùng bất mãn với sự xuất hiện của nàng. Nàng biết rõ thiếu gia được cưng chiều đến mức nào, thế nên mỗi khi đối diện với hắn, nàng luôn nơm nớp lo sợ, chỉ e chọc giận hắn, bị hắn đuổi đi, bán cho nhà khác.
Cố Cẩn Ngôn không ngờ, sự thân cận của mình lại khiến Cố Tiểu Bích lùi bước, kháng cự. Thực ra, kiếp trước khi hắn bị gãy chân, lưu lạc đến vùng sơn dã ẩn cư, nàng cũng từng giữ thái độ này. Nhưng bốn năm dài đằng đẵng bên nhau, dần dà, nàng đã quen với hắn, không còn cảnh giác như lúc ban đầu.
Cố Cẩn Ngôn cảm thấy Cố Tiểu Bích như vậy có chút xa lạ, hắn xoa tay lên bụng mềm mại của Cố Tiểu Bích, suy nghĩ làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, lặng lẽ lừa gạt Hệ thống.
“Tiểu Bích, nàng đừng sợ.” Cố Cẩn Ngôn an ủi: “Nàng đã là người của ta, ta sẽ không bạc đãi nàng. Thân phận của nàng quả thực có chút khó xử. Trước mắt, ta còn phải lo chuyện giặc cỏ, không tiện để nàng công khai xuất hiện. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ nạp nàng làm thϊếp. Việc trong phủ ta sẽ báo quản gia sắp xếp, nàng không cần lo lắng. Vừa hay chúng ta đang ở nhà, lát nữa ta sẽ đưa nàng đến nhà cũ, tế bái cha mẹ, coi như là cho bọn họ một lời giải thích.”
“Vâng.” Trong lòng Cố Tiểu Bích rối như tơ vò, vốn dĩ nàng vẫn luôn là kẻ nghe lệnh, thiếu gia nói gì, nàng luôn nghe theo, huống chi là có ý kiến gì với những lời này.
Cố Tiểu Bích không vui, Cố Cẩn Ngôn nhìn ra được.
Hắn tức giận vì Cố Tiểu Bích không biết điều, tám phần vẫn còn mơ tưởng đến vị trí chính thê của hắn. Hắn chỉ hận có yêu vật Hệ thống này ở đây, không thể lập tức xử lý nàng.
Cố Cẩn Ngôn nắm lấy cằm Cố Tiểu Bích, đầu ngón tay hơi dùng sức, cúi người hôn xuống.
Ánh nắng ban mai trải dài khắp sân, xua tan hoàn toàn cái lạnh vương vấn của đêm qua. Trên tán cây cao, chim chóc hót líu lo, mang theo chút sinh khí sớm mai. Trong phủ Cố, hạ nhân lui tới tất bật, người bưng nước, kẻ sửa sang y phục, vội vã hầu hạ Cố Cẩn Ngôn rửa mặt, thay đổi quan phục.
Quản gia mới được Cố Cẩn Ngôn mời về là người tinh mắt, Cố Tiểu Bích mỗi ngày đều hầu hạ Cố Cẩn Ngôn dậy sớm lại bất ngờ vắng mặt, nữ tỳ dọn dẹp giường lại lộ vẻ khó xử, ông ta đương nhiên đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là Cố Cẩn Ngôn sắc mặt không vui, quản gia vốn định mở lời chúc mừng, nhưng nhìn thần sắc chủ tử, lại không đoán ra tâm tư hắn, nên chỉ đành im lặng.
Cố Cẩn Ngôn quả thực không vui, hắn vốn tưởng đã nói rõ ràng với Cố Tiểu Bích, ai ngờ ngày hôm sau tỉnh dậy bên cạnh vẫn không thấy bóng dáng nàng. Cố Tiểu Bích người này, bề ngoài khép nép nhút nhát, thực chất lại bướng bỉnh khó dạy, nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện phản bội, vong ân phụ nghĩa.
Hắn sớm nên nhìn ra bản tính này của nàng, kiếp trước nếu có thể sớm đề phòng, cũng sẽ không để lại một tai mắt bên cạnh.
Nữ tỳ vấn tóc cho Cố Cẩn Ngôn, vô tình kéo mạnh tóc hắn, Cố Cẩn Ngôn đột nhiên sa sầm mặt mày, nhíu chặt lông mày, dọa nữ tỳ hoảng hốt xin lỗi. Họ là nô bộc mới mua sau khi Cố Cẩn Ngôn trở về Thanh Châu, vẫn chưa hiểu rõ tính tình chủ tử, đối với vị Trạng nguyên chủ tử nhìn thì ôn hòa khiêm tốn, dễ gần này, vẫn còn rất xa cách.
Quản gia tiến lên một bước, đuổi nữ tỳ lui xuống, chủ động tiến lên nhận lấy lược chải đầu.
Ông ta cười nheo nheo khuôn mặt già nua, cẩn thận thăm dò thái độ của Cố Cẩn Ngôn, nói: "Mấy nha đầu này ngay cả đầu cũng không làm nổi, vẫn là Tiểu Bích cô nương đi theo chủ tử nhiều năm, hầu hạ chu đáo hơn."
Cố Cẩn Ngôn nói: "Nàng tối qua vất vả, không cần gọi nàng dậy. Ngươi sắp xếp người chăm sóc nàng cho tốt, việc nặng nhọc thì đừng để nàng làm."
"Haiz! Vâng, tiểu nhân hiểu rồi." Quản gia cuối cùng cũng hiểu được thái độ của Cố Cẩn Ngôn, ông ta yên tâm, nụ cười trên mặt càng chân thật hơn vài phần.
Quản gia là do Cố Cẩn Ngôn mời khi còn ở Kinh Thành. Trước đây ông ta từng hầu hạ đại nhân trong triều, đã đến tuổi cáo lão về quê. Nếu không phải con cái không nên người, ông ta cũng sẽ không nhận lời làm việc này nữa.
Ông ta biết, vị chủ tử bề ngoài nho nhã lễ độ, mày mắt hiền từ này thực ra không dễ gần. Hắn mời ông ta về, chẳng qua chỉ là muốn tìm một người đủ khéo léo để sai bảo, tránh để Thừa tướng có cơ hội nhúng tay, tùy tiện sắp xếp người vào phủ.
Tuy đã trở thành quản gia nhưng vẫn chưa được gần gũi với chủ tử, hành sự không khỏi phải khiêm nhường. May mà trong phủ có cô nương Tiểu Bích hầu hạ nhiều năm, quen thuộc mọi việc trong phủ, lại nắm rõ tính tình của chủ tử, hành xử chu đáo, cẩn trọng. Tiểu Bích cô nương tuy là người cũ bên cạnh chủ tử, nhưng chưa bao giờ ỷ vào tư lịch mà làm khó người khác, rất thân thiện hòa nhã, đối với ai cũng đều mềm mỏng đáng yêu.
Thấy Cố Tiểu Bích hôm nay có cơ hội tốt như vậy, trong lòng quản gia rất mừng cho nàng.
Cố Tiểu Bích đã ngoài hai mươi, ký giấy bán thân, lỡ mất tuổi lấy chồng, vẫn chưa được chủ tử sủng hạnh. Đối với một nữ tỳ mà nói, đây là điều vô cùng nguy hiểm và bất hạnh. Có lẽ là vì nàng từ nhỏ đã xa người thân, cũng không có ai chỉ bảo khuyên nhủ, nàng không những không để chuyện này trong lòng mà còn suốt ngày vui vẻ.
Quản gia tự nhận mình còn có chút khả năng nhìn người. Chủ tử đối với Cố Tiểu Bích, dù sao cũng có chút khác biệt. Đàn ông tam thê tứ thϊếp, trong phủ nhiều thêm Cố Tiểu Bích một người cũng chẳng sao, chỉ cần Cố Tiểu Bích chủ động một chút, chuyện sẽ thành nước chảy thành sông thôi.
Cố Cẩn Ngôn thấy biểu hiện của quản gia, liền biết ông ta đã hiểu lầm. Cố Cẩn Ngôn không định sửa lại, hắn cố ý làm vậy.
Không phải nói là bù đắp cho nàng, kính trọng yêu thương nàng sao?
Mặc dù trong lòng hắn không nghĩ như vậy, thậm chí không làm như vậy, nhưng chỉ cần người bên cạnh nghĩ như vậy, nói với nàng hàng ngàn hàng vạn lần, cuối cùng nàng cũng sẽ tin rằng mình thật sự được quan tâm, thật sự được yêu thương.