Vai Ác Trả Giá

Quyển 1 - Chương 2: Gian thần x Tỳ nữ hèn mọn

Cố Tiểu Bích cắn môi, nhỏ giọng đáp: "Thiếu... Thiếu gia."

Cố Cẩn Ngôn ngồi dậy, tấm chăn mỏng tùy ý vắt ngang hông, che đi phần dưới cơ thể. Ánh trăng nhàn nhạt phủ lên l*иg ngực rắn chắc và đôi cánh tay thon dài, khiến dáng vẻ nam nhân càng thêm phần mạnh mẽ, trầm ổn. Búi tóc cao của hắn có chút rối, vài lọn tóc đen rũ xuống hai bên gò má, không hề luộm thuộm, ngược lại lại toát ra một vẻ lười biếng nhưng cao quý vô cùng.

"Đứng đó làm gì? Lại đây." Giọng điệu hắn nghe qua tưởng như ôn nhu, nhưng trong từng câu chữ lại mang theo sự áp đặt không thể kháng cự.

Cố Tiểu Bích lớn hơn Cố Cẩn Ngôn hai tuổi, sinh ra trong gia đình nghèo khổ, sớm đã quen với việc chịu đựng gian khổ để sinh tồn.Năm đó, khi nhà họ Cố gặp nạn, nàng mới chín tuổi, Cố Cẩn Ngôn suy sụp, mà nàng lại là người đứng ra xoay sở, gánh vác rất nhiều việc.

Chỉ vì Cố Tiểu Bích tính tình trầm lặng nhút nhát, quen hành động một mình, làm việc âm thầm, nên đối với hành vi gọi tới gọi lui của Cố Cẩn Ngôn, nàng không những không biết bất mãn, ngược lại vô cùng nghe lời.

Cố Tiểu Bích ôm quần áo vén màn giường lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Cố Cẩn Ngôn.

Từ nhỏ nàng đã hầu hạ bên cạnh thiếu gia, chủ tớ bên nhau nhiều năm, bên cạnh không thiếu người bàn tán.

Bọn họ đều cho rằng nàng sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thông phòng của thiếu gia, thậm chí có thể được nạp làm thϊếp. Chính nàng cũng mơ hồ đoán được ngày ấy rồi sẽ đến, không dám phản kháng, nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ. Huống hồ, nàng chưa từng có ý nghĩ chủ động leo lên giường thiếu gia.

Từ khi thiếu gia thích Thẩm tiểu thư, nàng thật lòng mừng cho hắn.

Nay may mắn được trở về nhà họ Cố, nàng vốn đã chuẩn bị xin ở lại trông nom nhà cũ, không còn muốn theo thiếu gia nữa. Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra…

Một tia chua xót dâng lên nơi đáy lòng.

Nàng không thích Kinh Thành phồn hoa, không quen với những nơi quyền quý ngập tràn mưu toan. Ở đó, ngay cả những lễ nghi cơ bản nàng cũng không thông thạo, không có bất cứ kỹ năng nào để mưu sinh. Tú phẩm nàng thêu ra, đến cả tiệm tầm thường cũng không muốn nhận bán.

Nàng không thuộc về nơi đó. Nhưng thiếu gia thì khác, hắn nhất định phải trở về.

“Thiếu gia…”

Cố Cẩn Ngôn không nói một lời, chỉ vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo mạnh vào trong màn.

Cố Tiểu Bích mất đà, đầu gối khụy xuống giường, cả người ngã nhào vào lòng hắn. Chưa kịp trấn tĩnh, y phục trong tay đã bị hắn đoạt lấy, tùy ý vứt sang một bên.

“Định đi đâu, không mệt sao?” Thanh âm hắn trầm thấp, hơi thở phả nhẹ bên tai, mang theo vài phần lười nhác.

Cố Cẩn Ngôn kéo chăn phủ lên người cả hai, bàn tay đặt lên vai nàng, chậm rãi xoa bóp, động tác dịu dàng mà thân mật, tựa như tình nhân triền miên trong đêm dài.

Cố Tiểu Bích không quen với sự thân mật này, cơ thể căng cứng, chỉ biết rụt người lại, không dám giãy giụa, giọng nói có chút luống cuống:

“Không… không mệt. Nhưng đêm đã khuya, Tiểu Bích phải về phòng nghỉ ngơi. Ngày mai còn phải tìm người sửa lại nhà kho phía sau…”

Lời còn chưa dứt, động tác dưới chăn của Cố Cẩn Ngôn đã khiến nàng toàn thân cứng đờ, đầu óc trống rỗng, ngay cả hơi thở cũng trở nên lộn xộn.

Cố Cẩn Ngôn dùng giọng điệu đương nhiên nói: “Về phòng làm gì? Ở lại đây.”

Hắn ghé sát tai Cố Tiểu Bích trêu ghẹo: “Nàng không mệt, chẳng lẽ là do thiếu gia làm chưa đủ? Thiếu gia còn chưa thỏa mãn, nàng đã dám rời đi? Nữ tỳ nhà ai mà lớn gan như vậy.”

Cố Tiểu Bích lần đầu nếm trải chuyện đời, không hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Cẩn Ngôn. Nàng tưởng Cố Cẩn Ngôn thật sự đang trách mắng mình, sợ hãi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt cầu xin, liên tục lắc đầu.

Nàng không biết, đối với Cố Cẩn Ngôn hiện tại mà nói, dỗ dành, lấy lòng nàng, những điều này không phải là lần đầu tiên, mà đã sớm thành thạo.

Kiếp trước Cố Cẩn Ngôn cùng Thừa tướng liên thủ tạo phản, thất bại, Tam hoàng tử vì trả thù Cố Cẩn Ngôn suýt nữa đã cưới được người trong lòng mình, nhốt Cố Cẩn Ngôn trong ngục trăm phương ngàn kế sỉ nhục, đánh gãy hai chân hắn.

Cố Cẩn Ngôn nghĩ, nếu không phải Thẩm Thục Mẫn dùng thuốc giả chết giúp hắn thoát thân, e rằng hắn đã bỏ mạng trong ngục từ lâu.

Khi đó, hắn kéo lê thân thể bệnh tật, hai chân tàn phế, chẳng ai thèm đoái hoài, cũng không một ai có thể cầu xin giúp hắn. Người duy nhất bên cạnh, chỉ có Cố Tiểu Bích.

Lúc ấy, tất cả kiêu ngạo của hắn đều bị nghiền nát.

Vì sợ nàng bỏ rơi mình, hắn không ít lần phải dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành.

Lúc đó hắn, không phải không cảm động trước sự không rời không bỏ của Cố Tiểu Bích. Nhưng không lâu sau, hắn phát hiện thư từ qua lại giữa Cố Tiểu Bích và Tam hoàng tử, biết được Cố Tiểu Bích chỉ là tai mắt do Tam hoàng tử phái đến để theo dõi hắn.

Có lẽ là vì năm đó nhà họ Cố suy bại, Cố Tiểu Bích cũng không bỏ rơi hắn. Cố Cẩn Ngôn đối với lòng trung thành của Cố Tiểu Bích yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép có một chút sai sót.

Cố Tiểu Bích xuất thân từ nhà họ Cố, mạng sống của nàng là do mẫu thân hắn cứu. Cố Cẩn Ngôn có thể chịu đựng được tâm lý trở mặt tránh họa của tất cả mọi người bên cạnh, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ cho sự phản bội của Cố Tiểu Bích.

Hắn vừa dỗ dành Cố Tiểu Bích, vừa thuyết phục nàng đưa hắn rời khỏi túp lều ẩn cư. Sau khi thoát khỏi tầm mắt của Tam hoàng tử, Cố Cẩn Ngôn lập tức liên lạc với tàn dư thế lực, chuẩn bị trở lại.

Vốn dĩ hắn sắp xử lý nữ tỳ phản chủ này, nhưng vì nàng được thần y ưu ái, để chữa khỏi đôi chân tàn phế, hắn lại bị ép phải cưới nàng.

Nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt Cố Cẩn Ngôn trầm xuống, hơi lạnh thấm tận đáy lòng.

Cố Tiểu Bích không bỏ qua sự thay đổi sắc mặt của hắn, trong lòng càng thêm kinh hãi bất an.

Nàng giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay Cố Cẩn Ngôn, một lòng muốn nhận lỗi, nhưng bị Cố Cẩn Ngôn giữ chặt trong lòng.

Cố Cẩn Ngôn hoàn hồn, cười hỏi nàng: “Sao vậy? Nói nàng hai câu cũng không được nữa sao?”

Cố Tiểu Bích mặt mày tái mét, nhận lỗi nói: “Tiểu Bích không có, Tiểu Bích không dám… đều nghe theo lời thiếu gia.”

Đối với Cố Tiểu Bích mà nói, chênh lệch chủ tớ lớn hơn trời. Cố phu nhân là ân nhân cứu mạng của Cố Tiểu Bích, Cố Tiểu Bích đối với bà có sự thân cận và ỷ lại tự nhiên. Nhưng Cố Cẩn Ngôn thì khác, Cố Tiểu Bích từ nhỏ đã sợ hắn.