Chàng Quỷ Xinh Đẹp Đến Chỗ Tôi Du Hí

Chương 6: Làng cổ - Vào làng

Ông lão cười ha hả bước tới hòa giải: "Đừng để ý, đừng để ý, làng chúng tôi đã rất lâu không có người mới, mọi người chỉ là quá nhiệt tình thôi."

Chỉ là khuôn mặt già nua của ông ta nhăn nhúm như vỏ cây, nụ cười méo mó, nhìn qua chẳng khác gì một chiếc mặt nạ bị kéo căng biến dạng.

Ông ta chỉ tay về một hướng, giọng khàn khàn: "Bên cạnh từ đường vẫn còn một căn nhà cũ, phòng không nhiều lắm, nhưng hai ba người một phòng chắc là đủ chỗ ngủ. Nếu mọi người không chê, có thể ở đó."

Theo hướng tay ông ta chỉ, một căn nhà lợp ngói cũ kỹ, cỏ dại mọc um tùm, lặng lẽ đứng chơ vơ trong bóng tối.

Mặt ai nấy đều xanh mét, chẳng qua lúc này bảo họ rời đi thì rõ ràng không còn lựa chọn nào khác. Mọi người áp chế cơn sợ hãi, cố gắng gượng cười, cứng ngắc nói: "Không chê đâu, có chỗ ngủ là được rồi."

Nụ cười của ông lão càng rộng hơn, như thể lớp da nhăn nheo sắp rơi ra từng mảng. "Vậy thì mời mọi người qua đó, lát nữa sẽ có người mang cơm đến cho."

Cả nhóm bám sát vào nhau, từng bước chậm rãi tiến về căn nhà cũ. Khi quay đầu nhìn lại, hơn chục người dân làng vẫn đứng yên một chỗ, chằm chằm nhìn theo, không hề nhúc nhích.

Bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ. Vài người nổi da gà, rụt cổ xoa xoa cánh tay lạnh buốt. Khi ngẩng đầu lên, bầu trời vừa nãy còn xám xám mờ mờ, giờ đã hoàn toàn tối đen.

Bước qua khu sân trước đầy cỏ dại mọc um tùm, bên trong căn nhà còn tồi tàn hơn. Điều duy nhất có thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút là nó đủ sạch sẽ, không có mạng nhện giăng bừa bãi.

Mặt đất là nền bùn giống như những năm sáu, bảy mươi, gồ ghề không bằng phẳng, vừa bước vào đã có cảm giác lạnh lẽo của một căn nhà cũ nơi núi rừng, bóng tối trầm mặc khiến lòng người bất giác căng thẳng.

Hơn nữa, không biết vì nguyên nhân gì, nơi này luôn có một mùi hôi thối như đang lên men, phảng phất còn mang theo chút tanh nồng.

Bên trong có tổng cộng sáu gian phòng, không gian không lớn, trong đó đặt hai chiếc giường phủ chăn mền cũ kỹ, một chiếc bàn bát tiên vuông vức, chân gỗ đã mục một đoạn, bên dưới dùng những mảnh ngói dày chèn tạm.

"Trời ạ, ngôi làng này sống từ mấy trăm năm trước hay sao mà đến cả đèn điện cũng không có?"

Nghe tiếng tên tóc vàng cất lời, mọi người mới phát hiện ra nơi này chẳng hề có bất kỳ thiết bị điện nào.

Sắc mặt của người đàn ông mặc áo khoác trở nên khó coi: "Thời đại này rồi, thực sự vẫn còn làng nghèo đến mức không kéo nổi điện vào à?"

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức chìm vào im lặng, chỉ cảm thấy hơi lạnh theo lỗ chân lông chui vào tận xương tủy.

"Tôi không muốn ở đây! Tôi phải đi, tôi phải rời khỏi đây!"

Một người phụ nữ với mái tóc xoăn sóng lớn nghiến răng, vẻ mặt đầy khó chịu, lớp trang điểm dày cũng không che nổi gương mặt tái nhợt.

Bên cạnh, một người đàn ông mặc đồ hiệu đang dỗ dành cô ta, nhưng càng dỗ, cô ta càng làm loạn hơn.

Tiền Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua bàn bát tiên, trên tay dính lại một ít bụi, nhưng nếu là một nơi không có người ở thì dường như lại quá sạch sẽ.

"Kỳ lạ..."

Gã đầu húi cua lẩm bẩm một câu.

Tiền Cô nhìn sang, vừa vặn nghe được giọng điệu trầm thấp của đối phương: "Hình như có mùi máu..."

Người đàn ông đầu húi cua xoay người, nói phát hiện của mình với tổ trưởng Hoàng. Đối phương không lên tiếng, có lẽ là không muốn làm dấy lên hoảng loạn.

"Nơi này... có máu người."

Một ngón tay thon dài, trắng nõn chỉ về phía dưới chân Tiền Cô.

Y ngước lên, nhưng vì mắt kính phản quang nên trong chốc lát không nhìn rõ ánh mắt đối phương.

"Anh cảm nhận được à?"

Bạch Hồi đẩy nhẹ gọng kính, đôi môi trời sinh mang nét cười, dù không cười cũng như đang cười.

"Tôi có thể nhìn thấy."

Tiền Cô nhìn hắn vài giây, ngay sau đó thấy người vốn đang đứng yên bỗng nhiên nghiêng tới gần, ghé sát vào tai y hỏi: "Tôi giỏi không?"

Y hơi động đậy tai, cảm giác hơi ngứa do hơi thở đối phương phả vào khiến y phải cố gắng kiềm chế không đưa tay lên gãi. Nhìn thấy người kia vẫn đang chăm chú nhìn mình, y do dự một giây, sau đó nghiêm túc khen:

"Rất giỏi."

Nhưng trong lòng lại không nhịn được nghĩ, lớn như vậy rồi mà còn cần được khen, chẳng lẽ hồi nhỏ thiếu thốn tình thương à?

Nghĩ đến đây, y lại nhìn người kia một lần nữa. Hắn đang cúi đầu, gương mặt tiến gần đến cổ y, dường như đang hít thở. Khi nhận ra ánh mắt y, hắn lại ngẩng đầu lên, nở một nụ cười có chút cố ý tỏ ra ngoan ngoãn.

Tiền Cô âm thầm thở dài, đưa tay vỗ nhẹ lên vai đối phương, nghiêm túc nói:

"Anh thật sự rất lợi hại, anh phải tin vào chính mình."

Bạch Hồi chớp mắt, nhìn theo bóng lưng Tiền Cô rời đi, chậm rãi đưa ngón tay vào miệng.

Thơm quá.

Bên kia, người phụ nữ tóc xoăn lớn vẫn đang ầm ĩ, kêu gào đòi rời khỏi đây, dường như không thể chịu đựng thêm dù chỉ một giây. Người đàn ông mặc đồ hiệu cũng dần mất kiên nhẫn, ném lại một câu: