Chàng Quỷ Xinh Đẹp Đến Chỗ Tôi Du Hí

Chương 5: Làng cổ - Sao có người đi leo núi mà lại mặc loại áo sơ mi chất lượng tệ như vậy

***

Lúc này, bọn họ đã đặt chân vào làng.

Tia sáng đỏ rực cuối cùng của hoàng hôn cuối cùng cũng chìm hẳn, bóng tối bao trùm, mang theo hơi lạnh lành lạnh, mơ hồ khó tả.

Những người đi trước rùng mình một cái, nhưng vẫn là thanh niên mặc áo khoác lên tiếng trước:

"Chúng cháu đi cả ngày trời rồi, không biết có tiện ăn một bữa cơm không? Bọn cháu có thể trả tiền, hoặc đổi bằng đồ vật khác."

"Đúng đúng, tôi có thể để lại đồng hồ làm vật thế chấp!"

"Tôi có nhẫn!"

Ban đầu họ không cảm thấy gì nhưng càng đi xuống núi, cảm giác như thật sự đã đi bộ cả một ngày dài. Cơn mệt mỏi và đói khát ập đến như thủy triều, khiến ai cũng trở nên tiều tụy, bơ phờ.

Ông lão liếc mắt nhìn họ, khẽ nhếch môi cười, giọng khàn khàn nói:

"Không cần vội. Đã là khách, tất nhiên chúng tôi sẽ tiếp đãi chu đáo."

Lời vừa dứt, như một tín hiệu được kích hoạt, từ bốn phương tám hướng đột ngột xuất hiện thêm nhiều người.

Bọn họ đều mặc quần áo cũ kỹ, màu sắc sẫm tối, như bị nhuốm bụi bẩn từ lâu. Làn da vừa vàng vọt vừa sạm đen, nụ cười nở rộng, để lộ hàm răng ố vàng lởm chởm.

"Nhà tôi có giường trống, đến nhà tôi ngủ đi."

"Chăn nhà tôi mới phơi nắng mấy hôm trước, ấm lắm đó."

"Vào nhà tôi."

"Tới nhà tôi!"

"Vào nhà tôi! Vào nhà tôi!"

Tiếng nói đồng loạt vang lên, quá nhiệt tình, quá dồn dập, giống như đang tranh giành nhau...

Bầu không khí vốn đang náo nhiệt bỗng trở thành cảnh tượng tranh giành hỗn loạn. Cả nhóm bị vây ở giữa, hoàn toàn lạc lõng so với khung cảnh xung quanh. Khi thấy những cánh tay vươn tới, không ít cô gái sợ đến mức mặt mày tái nhợt.

Tiền Cô nghiêng người tránh bàn tay của một người phụ nữ trung niên đang cố kéo anh. Đầu móng tay đen sì của bà ta lướt qua ống tay áo anh, để lại cảm giác lạnh lẽo khó chịu. Anh ngước mắt lên, ánh nhìn sắc bén quét tới, người phụ nữ kia bất giác khựng lại, lùi về sau một bước.

Một tiếng thét chói tai vang lên, là cô gái tóc dài đen mượt lúc nãy. Cổ tay cô ta bị một bàn tay khô gầy siết chặt, móng tay sắc nhọn cào rách da, để lại những vết cắt rớm máu trên cánh tay trắng nõn.

Cô ta hoảng loạn giãy giụa, gào thét liên hồi, giống như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu. Cô ta điên cuồng quẫy đạp, liều mạng lau mạnh tay lên người, cả cơ thể run rẩy vì kinh hãi.

Không gian vốn đã chật chội nay lại càng rối loạn hơn. Những người xung quanh bị đẩy nghiêng ngả, chen chúc xô đẩy nhau. Đôi giày trắng của Tiền Cô suýt nữa bị giẫm lên, anh lập tức né sang bên cạnh, nhưng lại va vào một người. Trong khoảnh khắc chới với, anh vô thức vươn tay ra đỡ. Người kia vừa quay đầu lại, vòng eo thon gọn vừa khéo rơi vào khuỷu tay anh.

Ngẩng lên, cậu đối diện với một gương mặt đỏ bừng, trên sống mũi lấm tấm mồ hôi. Một tiếng thở dốc nhẹ phả vào tai, hơi ấm mang theo cảm giác ngứa ngáy lướt qua vành tai anh.

Tiền Cô khẽ cau mày, nghiêng người, vung cung chặn một kẻ khác đang lao tới, sau đó nhẹ nhàng buông tay, dịch ra sau một bước, phủi bụi trên người, giọng lạnh nhạt và ngay thẳng: "Không sao chứ?"

Bạch Hồi thở nhẹ một hơi, cúc áo sơ mi bị xô đẩy bung ra mấy chiếc, để lộ xương quai xanh hõm sâu, thấp thoáng đường nét của l*иg ngực.

Tiền Cô liếc qua một cái rồi thu lại tầm mắt, lùi thêm một bước giữ khoảng cách, trong đầu không khỏi thắc mắc vì sao có người đi leo núi mà lại mặc loại áo sơ mi chất lượng tệ như vậy.

Anh xoay người rời đi mà không nhận ra rằng, ngay khoảnh khắc ấy, phía sau, ánh mắt sau lớp kính của Bạch Hồi ánh lên một tầng hơi nước mơ hồ.

Y hơi nghiêng đầu, đầu ngón tay trắng nõn khẽ lướt qua bờ môi, như thể đang nếm lại dư vị còn sót lại. Y khẽ hít vào một hơi, tựa như muốn lưu giữ chút hơi thở chưa tan biến.

Lúc này, tình huống đã trở nên hỗn loạn đến cực điểm. Có vài cô gái suýt nữa bị xé rách quần áo, họ vừa gào khóc, vừa cố sức giãy giụa.

Tiền Cô siết chặt cán ô đen, mạnh tay vung ra, vạch một đường ranh giới sắc nét, kéo mấy cô gái về phía sau cậu. Đám người đàn ông còn lại cũng cảnh giác đứng yên, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Không gian im lặng vài giây. Những người dân kia có vẻ bình tĩnh lại, không còn đưa tay giành giật, có điều ánh mắt vẫn dán chặt vào nhóm người họ, ánh lên thứ cảm xúc khó hiểu.