Hệ Thống Thần Y

Chương 6 Mời Cơm

Trước đây, Cố Vô Ưu vốn luôn sống tự lập. Nghề lập trình viên khiến hắn thường xuyên thức ngày cày đêm, không phân biệt sáng tối. Đã không biết bao lâu rồi, hắn mới có lại những ngày sáng thức dậy đã có người chuẩn bị sẵn bữa ăn.

Nhưng Cố Vô Ưu hoàn toàn không ghét điều đó.

Thậm chí, hắn còn rất thích.

Sau khi ăn sáng xong, hai người liền ra ngoài sớm.

Hoa Mãn Lâu biết Cố Vô Ưu hẳn không rành mấy chuyện tìm nhà, nên dứt khoát kéo hắn đến nha hành*. Sau đó, hai người họ được một gã làm trong nha hành dẫn đi xem vài căn nhà, cuối cùng Cố Vô Ưu quyết định chọn một tiểu viện không xa Bách Hoa Lâu.

*Nha hành: nơi trung gian mua bán bất động sản thời xưa

Dù diện tích của tiểu viện không lớn, nhưng thiết kế căn nhà rất đẹp, thanh nhã thoát tục, đúng với sở thích của Cố Vô Ưu. Cảnh sắc trong viện cũng rất dễ chịu, chỉ là do chủ cũ đã lâu không ở nên có phần hoang tàn. Nhưng nếu dọn dẹp sạch sẽ, chắc chắn sẽ khôi phục được vẻ đẹp ban đầu.

Cố Vô Ưu sảng khoái lấy vàng ra thanh toán, cất khế ước nhà đất cùng ngân phiếu từ nha hành vào tay áo, rồi đưa vào kho chứa của hệ thống.

Hoa Mãn Lâu vốn lo Cố Vô Ưu không mang đủ bạc, nên đã chuẩn bị sẵn ngân phiếu để giúp hắn. Hơn nữa, y thậm chí còn nghĩ trước cả lời lẽ để thuyết phục hắn nhận. Nhưng thấy hắn thoải mái lấy vàng ra trả tiền, Hoa Mãn Lâu không những không có cơ hội giúp đỡ, mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng tò mò.

Bởi toàn bộ số vàng Cố Vô Ưu lấy ra đều là những thỏi vàng ròng, thế nhưng khi đi cùng nhau, Hoa Mãn Lâu lại không hề nghe thấy tiếng va chạm của kim loại. Điều này thực sự khiến y cảm thấy kỳ lạ.

Tuy nhiên, Cố Vô Ưu vốn có xuất thân thần bí. Môn phái của hắn – Thuần Dương Cung – không phải Hoa Mãn Lâu chưa từng nghe qua, nhưng y cũng chẳng rõ ràng lắm. Theo những lời đồn trên giang hồ, môn phái này từ trước đến nay luôn vô cùng bí ẩn.

Vậy nên, dù Cố Vô Ưu có một số điểm đặc biệt, Hoa Mãn Lâu cũng chỉ cho rằng đó là những bí thuật riêng của môn phái hắn.

Huống hồ, quan trọng nhất là hắn đã là bạn của y, mà giữa bạn bè với nhau, cần gì phải truy cứu quá nhiều?

Cố Vô Ưu không biết rằng vấn đề mà hắn còn băn khoăn tối qua đã được Hoa Mãn Lâu đơn phương công nhận. Lúc này, hắn đang hỏi gã trung gian đã giới thiệu nhà cho họ:

“Ta định thuê người sửa sang lại viện này, ở đây có người không?”

Hôm nay gã trung gian kiếm được một món hời, nên đối với Cố Vô Ưu và Hoa Mãn Lâu cực kỳ niềm nở, cười đáp:

“Có, có chứ! Nha hành bọn ta là lớn nhất Kim Lăng, đạo trưởng cứ yên tâm.”

Cố Vô Ưu bèn bàn bạc với gã về nhân công, thời gian làm việc và các chi tiết khác. Cuối cùng, hắn thưởng cho gã trung gian ít bạc vụn, rồi cùng Hoa Mãn Lâu trở về.

Muốn mở y quán, tiểu viện này không chỉ cần tu sửa mà còn phải mua sắm nhiều thứ. Hai người chạy đôn chạy đáo cả buổi, đến khi mọi chuyện cơ bản được giải quyết thì cũng đã xế chiều. Chỉ cần đợi vài ngày sửa sang xong, Cố Vô Ưu có thể chuyển vào ở ngay. Nhưng hiện tại, hắn vẫn phải tá túc tại Bách Hoa Lâu thêm vài hôm.

Hoa Mãn Lâu tất nhiên không hề thấy phiền.

Suốt một ngày khiến y bận rộn cùng mình, Cố Vô Ưu cảm thấy áy náy, bèn ngỏ ý mời Hoa Mãn Lâu đến tửu lâu lớn nhất Kim Lăng ăn một bữa.

Hoa Mãn Lâu nghe vậy liền bật cười:

“Tấm lòng của đạo trưởng, tại hạ xin nhận. Nhưng nếu thật sự đến đó, e rằng không những đạo trưởng không đạt được mục đích, mà còn càng thấy áy náy hơn.”

Cố Vô Ưu ngẩn người: “Vì sao?”

Hoa Mãn Lâu khẽ ho một tiếng: “Tửu lâu đó là sản nghiệp của nhà ta.”

“…Ồ.” Ra là vậy, đường đường thiếu gia đến ăn thì họ nào dám lấy tiền? Cố Vô Ưu trầm mặc một lát, lại đề nghị: “Vậy chúng ta đi Phúc Như Lâu…”

Hoa Mãn Lâu thản nhiên đáp: “Cũng là của nhà ta.”

“Vậy… Thái Tường Các?”

“Không giấu gì đạo trưởng,” Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ lắc đầu cười, “Ở Kim Lăng này, ngoại trừ thanh lâu, những tửu lâu mà đạo trưởng có thể gọi tên, gần như đều thuộc về Hoa gia.”

Cố Vô Ưu: “…”

Một kẻ làm công ăn lương như hắn, đột nhiên được khai sáng thế nào mới gọi là giàu có thực sự.

Một kho hệ thống đầy vàng thì sao chứ? Nhà người ta chỉ riêng tiền kiếm được từ tửu lâu mỗi tháng đã sớm vượt qua!

Cố Vô Ưu lặng lẽ cúi đầu, trong mắt thoáng chút bi thương.

Hoa Mãn Lâu tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ai oán kia, bất giác thấy hơi chột dạ. Y cười khổ: “Đạo trưởng không cần bận tâm…”

Cố Vô Ưu chợt nói: “Nếu đã vậy, chi bằng để ta tự nấu ăn đi.”

Hoa Mãn Lâu ngạc nhiên: “Đạo trưởng biết nấu ăn sao?”

Y vốn tưởng rằng Cố Vô Ưu sống trên núi quanh năm, lại còn là sư thúc nhỏ của môn phái, hẳn phải bận rộn tu luyện võ nghệ, sao có thể làm mấy chuyện tầm thường này?

Cố Vô Ưu khẳng đinh: “Biết một chút.”

Chưa nói đến trước đây hắn sống một mình nên chắc chắn phải biết nấu ăn, chỉ riêng trong Kiếm Tam, kỹ năng nấu nướng của hắn đã luyện đến cấp cao nhất. Tuy không chuyên tâm vào nghề này nên không thể làm được các món yến tiệc cầu kỳ trong Kiếm Tam, nhưng nấu một bữa cơm ngon cho Hoa Mãn Lâu thì hắn vẫn dư sức.

Thế là hai người mua một ít nguyên liệu, rồi trở về.

Ban đầu, Hoa Mãn Lâu còn định nếu Cố Vô Ưu cứng đầu vì thể diện mà cố nấu ăn, y có thể giúp một tay. Nhưng chỉ một lát sau, y đã từ bỏ suy nghĩ đó.

Y từng tận mắt chứng kiến kiếm pháp của Cố Vô Ưu, nên việc hắn có kỹ thuật cắt thái tuyệt vời không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng điều làm Hoa Mãn Lâu sửng sốt là toàn bộ quy trình từ nhóm lửa đến châm dầu hay xào nấu, hắn đều thuần thục vô cùng.

Thấy Cố Vô Ưu không cần giúp đỡ, Hoa Mãn Lâu liền an tâm.

Y bất chợt nhớ đến chuyện Cố Vô Ưu tuy là sư thúc nhỏ của Thuần Dương Cung, nhưng môn phái này ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, đệ tử chắc chắn không nhiều, có khi còn chẳng có người hầu. Vậy nên, dù mang danh sư thúc, có lẽ hắn vẫn phải tự mình xuống bếp nấu ăn cho đệ tử.

Cố Vô Ưu vừa bưng thức ăn ra liền thấy Hoa Mãn Lâu lộ vẻ phức tạp, như vừa thương tiếc lại vừa tự hào.

Cố Vô Ưu: "???"

Hoa Mãn Lâu nở nụ cười dịu dàng hơn thường ngày: “Đạo trưởng cứ nấu đi, ta lên lầu dọn bàn.” Dứt lời, y quay người bước đi, hình như còn khẽ thở dài.

Cố Vô Ưu: "…Rốt cuộc là chuyện gì vậy???"