Tôi Được Phản Diện Phi Nhân Loại Kiều Dưỡng!

Chương 2

Tang Âm Âm cắn chặt răng, sống lưng căng cứng, ngón tay bấu chặt lấy thẻ ngân hàng.

Nhưng cô chỉ có thể trơ mắt nhìn tấm thẻ nhỏ bé mỏng manh kia dần bị Lục Thừa Diệc rút đi.

Đúng lúc này, một giọng nói điện tử mềm mại đột nhiên vang lên trong đầu cô...

"Đinh - Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống thực tập 021 thuộc bộ phận nữ phụ nghịch tập của Cục Quản Lý Xuyên Thư. Đã phát hiện cảm xúc bất cam mạnh mẽ của cô, xin hỏi có muốn kích hoạt hệ thống, nghịch thiên cải mệnh, tự mình tạo ra huy hoàng hay không?"

Tang Âm Âm: “...!"

Tang Âm Âm: “Muốn!"

"Được rồi ký chủ, bắt đầu tiến hành liên kết."

Ngay sau khi giọng nói mềm mại kia dứt lời, Tang Âm Âm đột nhiên cảm thấy một cơn đau buốt như điện giật đánh thẳng vào đại não.

Giống như có ai đó cầm một chiếc búa tạ, đập mạnh vào bên trong hộp sọ của cô.

Cơn đau dữ dội ập đến, khiến sắc mặt cô lập tức trắng bệch, mồ hôi túa ra như mưa.

Ý thức của cô trở nên mơ hồ, nhưng chính khoảnh khắc đau đớn đó, cô lần đầu tiên giành lại được quyền kiểm soát cơ thể!

Tang Âm Âm lập tức giật phắt chiếc thẻ ngân hàng từ tay Lục Thừa Diệc, sau đó quay đầu bỏ chạy!

Chỉ vài phút trước, "cô" đã tiết lộ mật khẩu thẻ cho Lục Thừa Diệc.

Hắn ta thậm chí còn viết cả giấy vay nợ.

Nếu bây giờ không chạy, lát nữa khi cô ngất đi, Lục Thừa Diệc vẫn có thể rút tiền như thường.

Đến khi hắn ta tiêu sạch, rồi giở trò quỵt nợ, Tang Âm Âm hoàn toàn không còn cách nào đòi lại số tiền này nữa!

Tang Âm Âm loạng choạng chạy về phía nơi đông người.

Lục Thừa Diệc cũng nhanh chóng phản ứng lại, khuôn mặt tuấn tú thoáng qua chút do dự, nhưng ngay sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo đầy tính toán.

Chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là tận thế đến rồi!

Hắn ta đang cần một khoản tiền lớn để mua vật tư. Dù không hiểu tại sao Tang Âm Âm lại đột nhiên hối hận, nhưng hai mươi vạn tệ từ việc bán nhà này, hắn ta nhất định phải có được!

Không chút do dự, Lục Thừa Diệc vội vàng đuổi theo: "Âm Âm, em sao vậy? Không khỏe ở đâu à?"

Vừa đuổi theo, hắn ta vừa quay sang giải thích với những người xung quanh: "Xin lỗi, xin lỗi, cho tôi qua với, bạn gái tôi đang giận dỗi vì cãi nhau với tôi thôi."

Tang Âm Âm mơ màng nghe thấy lời nói của Lục Thừa Diệc, suýt chút nữa tức đến ngất xỉu.

Tên khốn này!

Hồi ở trong thôn thì một mực giữ cái vẻ "chính nhân quân tử", chết cũng không chịu thừa nhận cô là bạn gái hắn ta.

Vậy mà giờ đây, thấy sắp mất tiền thì lại mở miệng nói cô là bạn gái hắn ta ngay lập tức?

Nhìn xung quanh, thấy ai cũng mang vẻ mặt "à, hiểu rồi, chuyện nhà người ta, không nên xen vào", Tang Âm Âm rất muốn cầu cứu.

Nhưng đầu cô vẫn đang bị cơn đau điện giật hành hạ, trước mắt mờ mịt, cơ thể run rẩy đến mức khó mà đứng vững.

Chạy được đến đây đã là cực hạn của ý chí rồi.

"Âm Âm, đừng giận nữa. Là anh sai, được không? Anh xin lỗi em."

Giọng Lục Thừa Diệc càng lúc càng gần, Tang Âm Âm liều mạng chạy ra khỏi con đường vắng vẻ, đột nhiên đâm sầm vào một người.

Đầu mũi mềm mại của cô va mạnh vào một l*иg ngực rắn chắc.

Vốn dĩ khi bị hệ thống điện giật đến run rẩy cô cũng chưa khóc, nhưng giờ phút này nước mắt lại trực trào.

Cô mơ hồ ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy một đường cằm sắc nét đầy lạnh lùng.

Những giọt mồ hôi trong suốt theo lọn tóc đen nhánh của người đàn ông chảy xuống, tụ lại trên hõm xương quai xanh, phản chiếu ánh nắng lấp lánh trên làn da ngăm đồng khỏe khoắn.

"Âm Âm!"

Giọng nói của Lục Thừa Diệc vang lên phía sau, cơn đau trong đầu càng lúc càng dữ dội.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Tang Âm Âm chỉ kịp bấu chặt lấy thắt lưng quần jean của người đàn ông, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy khẽ thốt ra một tiếng: "Cứu tôi."