Mặt trời chói chang treo giữa bầu trời, ánh nắng gay gắt thiêu đốt mặt đất nóng rực.
Ve sầu trên cây kêu râm ran, tựa như đang diễn tả đúng tâm trạng của Tang Âm Âm lúc này.
Cô đang đứng trước một chi nhánh ngân hàng nông nghiệp cũ kỹ, trong tay nắm chặt một chiếc thẻ ngân hàng màu xanh lá mỏng manh. Trước mặt cô là một thanh niên cao ráo, diện mạo anh tuấn.
"Âm Âm, lần này thật sự cảm ơn em."
Giữa tiết trời oi bức, chàng trai vẫn mặc sơ mi trắng cùng quần dài đen, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn cố giữ nụ cười lịch thiệp.
Hắn ta chống một tay lên ghi đông xe đạp, nghiêng đầu mỉm cười với cô: "Nếu không nhờ em, anh thật sự không biết phải làm thế nào."
Nói rồi, hắn ta đưa tay định lấy chiếc thẻ trong tay cô.
Không được lấy tiền nhà tôi!
Tang Âm Âm siết chặt mười ngón tay thon dài quanh chiếc thẻ, dùng hết sức để phản kháng. Từng tế bào trong cô đều chống cự kịch liệt, từ linh hồn đến tận sợi tóc đều hét lên đầy căm phẫn, nhưng cơ thể cô lại như bị một thế lực vô hình điều khiển, không tài nào nhúc nhích.
Cô chỉ có thể bất lực nhìn chiếc thẻ ngân hàng từng chút một bị rút khỏi tay mình, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng.
Đã mười tám năm kể từ khi cô xuyên vào thế giới này, nhưng cô vẫn luôn ở trong trạng thái có ý thức mà không thể điều khiển được cơ thể.
May mắn là gia đình trong thế giới này rất yêu thương cô, ba mẹ và người thân đều cưng chiều cô hết mực. Họ cho rằng cô phản ứng chậm chạp chẳng qua là do trí lực có vấn đề, nên lúc nào cũng chăm sóc cô cẩn thận, không để cô chịu khổ.
Nếu là người khác, có lẽ đã phát điên từ lâu vì suốt mười tám năm không thể kiểm soát cơ thể của chính mình. Nhưng Tang Âm Âm vốn là một con cá mặn chính hiệu, mỗi ngày chỉ ăn uống vui chơi, sống cuộc sống an nhàn ở vùng quê, đối với cô mà nói, đây chẳng phải khổ sở, mà còn là một dạng hưởng thụ.
Thế nhưng, cuộc sống cá mặn yên bình ấy lại bị phá vỡ hoàn toàn một tháng trước…
Mọi thứ bắt đầu từ người thanh niên trước mặt này.
Hắn ta tên là Lục Thừa Diệc, một người dường như là một bug trong cuộc đời cô.
Từ khoảnh khắc gặp hắn ta, cơ thể cô liền trở nên mất kiểm soát, hành động cứ như phát điên vậy.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô liền tỏ tình với hắn ta.
Sau đó, ngày nào cũng quấn quýt không rời, suốt ngày "anh Diệc" trước, "anh Diệc" sau, dậy sớm thức khuya giúp hắn ta làm ruộng, cắt cỏ lợn, cho gà vịt ăn, thậm chí còn tự nguyện dọn nhà vệ sinh, làm hết tất cả những công việc nặng nhọc, dơ bẩn, chẳng khác gì bị mất trí.
Anh trai cả nhà họ Tang nhìn không quen, muốn kéo cô về nhà, kết quả cô liền vung tay tát anh hai bạt tai.
Thậm chí còn hét lên: "Em sống là người của anh Diệc, chết cũng là ma của anh Diệc"
Tang Âm Âm đến giờ vẫn còn nhớ ánh mắt vừa đau lòng vừa sửng sốt của anh trai mình lúc ấy.
Cô suýt chút nữa tức chết, nhưng lại không thể làm gì. Chỉ có thể mở to mắt nhìn "chính mình" hết lần này đến lần khác tự hủy hoại bản thân, hết lần này đến lần khác làm tổn thương gia đình, cuối cùng trở thành một cô vợ nhỏ không danh phận của Lục Thừa Diệc chỉ trong vòng chưa đầy một tháng.
Và hôm nay, cô lại tự chuốc lấy tai họa lớn.
Lục Thừa Diệc nói rằng hắn ta đang cần gấp một khoản tiền, thế là cô liền lén lấy sổ hộ khẩu cùng giấy tờ nhà, trời còn chưa sáng đã chạy trốn cùng hắn ta đến trấn trên, bán căn nhà thuộc quyền sở hữu của cô, sau đó còn định chuyển toàn bộ hơn hai mươi vạn tệ vừa bán nhà được cho hắn ta!
Dựa vào đâu chứ?
Dựa vào đâu mà cô phải đối xử tốt với người đàn ông này? Một kẻ mà ngay cả trong ánh mắt cũng chẳng buồn che giấu sự khinh thường và tính toán?
Chẳng lẽ chỉ vì mặt hắn ta dày sao?