Trước khi sống lại, Nhan Tiếu hoàn toàn không thể tiến vào không gian này.
Giờ thì vào được, nhưng cảm giác cũng chẳng dễ chịu chút nào. Cô có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh tinh thần khổng lồ đang đè ép mình, đoán chừng mỗi lần vào không gian này chỉ có thể ở lại trong vòng nửa tiếng, quá thời gian sẽ bị phản phệ.
Dù vậy cô vẫn cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Không ngờ trong cái rủi có cái may. Sau khi sống lại, dị năng của cô đã thăng cấp từ cấp B lên cấp A.
Có thể tiến vào không gian trong nửa tiếng, tuy không nhiều nhưng lúc nguy cấp cũng đủ để bảo toàn mạng sống.
Hơn nữa, không chỉ có thế, năng lực của cô còn được nâng cấp theo nhiều cách khác.
Nhan Tiếu điều khiển không gian đẩy hết làn khói ra ngoài, sau đó bắt đầu quan sát kỹ lưỡng.
Trước kia, không gian của cô chỉ khoảng năm nghìn mét vuông nhưng sau khi thăng cấp, diện tích đã mở rộng đến ba mươi nghìn mét vuông, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.
Ở phía đông của không gian còn có một con suối nhỏ, nước từ xa chảy đến, trong vắt nhìn thấy tận đáy.
Nhan Tiếu vốc một ít nước lên uống thử. Là nước ngọt!
Trong tận thế, môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng, hai năm đầu tiên không ai thức tỉnh dị năng vì vậy vật tư trở nên vô cùng quý giá. Đặc biệt là vào năm thứ hai, cô tận mắt chứng kiến hai thế lực lớn giao chiến đẫm máu chỉ vì mấy chai nước suối.
Sau này, dị năng giả hệ thủy vô cùng khan hiếm, tài nguyên nước vẫn luôn thiếu hụt.
Trong tận thế, ai giữ được vật tư thì kẻ đó có tiếng nói. Và con suối nhỏ này, vào thời điểm quan trọng, chắc chắn sẽ trở thành bảo vật cứu mạng.
Tuy nhiên, ngoài dòng suối ra thì dường như những thứ khác trong không gian đều bị nổ tung. Khu đất trước kia dùng để trữ vật tư giờ phủ đầy tro bụi, mảnh vỡ chất thành đống như một ngọn núi nhỏ, cảnh tượng tan hoang khiến cô không thể nhận ra được cô đã từng đặt cái gì ở đó.
Mình quá bất cẩn rồi! Ai mà ngờ được mình lại có cơ hội sống lại chứ? Nếu biết trước thì mình đã dời toàn bộ thuốc nổ ra ngoài cho nổ hết, như vậy ít nhất còn giữ lại được đồ trong không gian.
Giờ thì hay rồi, một đêm quay về vạch xuất phát.
Nhan Tiếu là một cô nhi, không có bố mẹ. Viện mồ côi nơi cô lớn lên cũng đã bị phá bỏ vài năm trước. Cô vừa học vừa làm để trang trải cuộc sống, hiện tại vẫn chỉ là một sinh viên năm ba.
Sau khi sống lại, trong thẻ chỉ có hơn hai nghìn tệ, ngay cả hàng hóa để dự trữ cũng không mua nổi.
Cô bắt đầu đau đầu, ngồi bệt xuống đất suy tư nhìn không gian trống rỗng.
Việc cấp bách bây giờ là kiếm tiền và tích trữ hàng hóa, nhưng kiếm tiền từ đâu ra đây?
Chẳng lẽ đi cướp ngân hàng?
Trải qua tận thế, thể lực và khả năng chiến đấu của cô đều khá ổn nhưng chắc vẫn không cướp nổi ngân hàng.
Hết cách rồi, hay là bán nhà đi? Nhưng chủ nhà có chịu cho mình bán không?
Càng nghĩ càng bế tắc, Nhan Tiếu bắt đầu cảm thấy chán nản.
Đúng lúc này, Nhan Tiếu vô tình liếc sang một góc trong không gian, cô bỗng phát hiện dưới lớp tro đen từ vụ nổ có một khe hở nhỏ phát ra ánh sáng màu vàng.
Cô dụi mắt, định tới gần xem thử.
Ngay lúc đó...
"Cộc cộc cộc!"
"CỘC!"
"Có ai ở nhà không?"
Nhan Tiếu giật mình thoát khỏi không gian. Nhưng vừa ra ngoài, cô liền ngây người.
Cô quên mất rằng những thứ bị đẩy ra khỏi không gian sẽ xuất hiện trong thế giới thực! Bây giờ căn hộ nhỏ của cô đang bị khói đen bao trùm, còn bên ngoài là tiếng gõ cửa dồn dập đầy giận dữ.
Nhan Tiếu vội vàng chạy ra mở cửa.
Bên ngoài là hai chú lính cứu hỏa đang xách bình chữa cháy. Một người chẳng nói chẳng rằng xách cô ra ngoài, người còn lại lao vào trong nhà.
Nhan Tiếu: "..."
Cô nhào tới giải thích: "Nhà cháu không có cháy, cháu chỉ đang nấu ăn thôi!"
Chú lính cứu hỏa vào nhà mở cửa sổ, kiểm tra một vòng giữa làn khói đen. Không thấy có dấu hiệu cháy nhưng vẫn nhíu mày bịt mũi hỏi: "Nấu cái gì mà ra thế này? Hàng xóm của cháu còn tưởng có cháy nên gọi 120 đấy!"
Nhan Tiếu xấu hổ đến mức muốn độn thổ, vội vàng xin lỗi rối rít.
Kết quả là cô bị hai chú lính cứu hỏa đeo mặt nạ dạy dỗ tận nửa tiếng.
Trước khi rời đi, một trong hai người còn nghiêm túc dặn dò: "Cháu gái này, ít nấu ăn thôi, gọi đồ ăn ngoài nhiều vào!"
Nhan Tiếu: "..."