Tôi Không Cần Được Cứu Rỗi [Vô Hạn]

Chương 9.1

Anh khoác trên mình một chiếc áo măng tô màu xanh đậm kiểu ve nhọn, bên trong phối cùng áo gile sẫm màu. Cặp kính gọng vàng khiến đường nét sắc sảo trên gương mặt anh trở nên ôn hòa hơn. Lúc này, khi nói chuyện với Thiên Hà, trông anh chẳng khác nào một người anh trai dịu dàng đang quan tâm em mình.

Thẩm Lĩnh Trúc biết Thiên Hà thông minh, tỉ mỉ. Dù cậu mất trí nhớ nhưng vẫn có năng lực phán đoán của riêng mình. Chắc chắn cậu cũng nhận ra sự bất thường của đám người kia, vậy nên anh chỉ dặn dò đơn giản rồi tiếp tục làm việc của mình.

Anh cầm dụng cụ vệ sinh, đi đến hành lang tầng hai.

Quả nhiên, giống như anh đã đoán, thi thể của gã đàn ông leo núi đã biến mất, y như bảy người chết trước đó.

Không biết những cái xác này đã biến mất bằng cách nào, nhưng điều duy nhất mà Thẩm Lĩnh Trúc muốn làm chính là phê bình kẻ đã thu dọn xác chết—làm việc quá cẩu thả. Nếu đã mang thi thể đi rồi, sao còn để lại vết máu chứ?

Nếu kẻ đó là nhân viên của anh, ít nhất cũng phải bị trừ một tháng tiền thưởng. Nhưng đáng tiếc là thực tế không như mong đợi, bởi vì toàn bộ nhân viên của anh chỉ có duy nhất một người—mà cậu lại là Thiên Hà bé nhỏ mà anh không nỡ trách mắng.

Ngay cả việc lau dọn vết máu, anh cũng không muốn để Thiên Hà làm.

Nhìn vết máu loang lổ dưới đất, hiếm khi anh thở dài một hơi.

Lúc này, anh mới thực sự hối hận—tại sao khi cải tạo lại khách sạn này, anh lại muốn tạo một bầu không khí cổ kính, nguyên sơ giữa núi rừng mà quyết định dùng gỗ để lát sàn hành lang và cầu thang tầng hai chứ?

Bên trong các phòng nghỉ đều là sàn nhẵn bóng, chỉ có cầu thang và hành lang là được thiết kế theo phong cách cổ điển.

Ngay lối vào tầng hai còn treo thêm mấy chiếc đèn l*иg đỏ.

Cấu trúc gỗ này là kiểu thủ công xưa, giữa các tấm ván luôn có khe hở. Điều đó đồng nghĩa với việc... robot hút bụi không thể dọn sạch.

Thẩm Lĩnh Trúc có tiền. Dù khách sạn trông không lớn, nhưng bên trong có đầy đủ mọi thiết bị hiện đại. Đến cả việc rửa bát, anh cũng không thuê nhân viên mà trực tiếp sử dụng máy rửa chén công suất lớn, đa chức năng.

Anh cởϊ áσ măng tô, tiện tay vắt lên lan can hành lang.

Chiếc gile tối màu ôm lấy thân hình cao ráo, quần tây được cắt may tinh tế, đi cùng đôi bốt Martin đen.

Vốn dĩ dáng người anh đã cao, giờ lại càng khiến bờ vai rộng thêm vững chãi, đôi chân dài thêm nổi bật, từng đường nét cơ thể đều hoàn mỹ đến vô thực.

Một người đàn ông như vậy, vốn mang vẻ cấm dục xa cách, thế nhưng anh lại thường xuyên mỉm cười dịu dàng, khiến người ta không nhịn được mà muốn kéo anh cùng trầm luân, không cho phép anh mỉm cười với bất cứ ai khác.

Từ xa nhìn anh, trong lòng Thiên Hà tràn ngập những suy nghĩ như thế.

Đối diện với vũng máu lớn đã thấm vào ván gỗ, Thẩm Lĩnh Trúc có chút đau đầu, anh chậm rãi ngồi xuống.

Ống tay áo sơ mi trắng bên trong được xắn lên, để lộ cánh tay thon dài với đường nét mạnh mẽ. Dưới lớp da thịt trắng trẻo lờ mờ hiện lên những đường gân xanh nhạt.

Anh quỳ một chân trên sàn, tư thế này khiến quần tây ôm sát vào đùi, tôn lên dáng người hoàn mỹ. Môi anh mím lại, cầm khăn ướt lau đi vệt máu loang trên sàn gỗ.

Mặt Thiên Hà đỏ bừng, lặng lẽ rút điện thoại ra, chụp lại khoảnh khắc này.

Hoàn toàn không biết mình vừa bị chụp lén, Thẩm Lĩnh Trúc vẫn đang chìm trong suy nghĩ về cái chết của gã đàn ông leo núi.

Anh mơ hồ nhận ra sự đặc biệt của những người này. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh đã tận mắt chứng kiến tám người liên tiếp tử vong, vậy mà trong lòng không có quá nhiều sợ hãi, chỉ có chút lo lắng.