"Ông cháu nhà đó, trông thì có vẻ là ông đang bảo vệ cháu gái, nhưng thực ra là ông ấy sợ cô bé hơn. Dù họ có che giấu thế nào, phản ứng vô thức và cách họ đưa ra quyết định đều không thể lừa được ai."
"Hôm nay khi nhìn thấy thi thể, cô gái đó trốn sau lưng ông mình, nắm chặt vạt áo, ra vẻ sợ hãi. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, toàn thân ông ta căng cứng. So với cái xác chết bất ngờ kia, ông ta còn sợ chạm vào cháu gái mình hơn."
"Bảy người này, mối quan hệ giữa họ đều là giả."
Thiên Hà đứng bên cạnh, lúc này cả hai đều đang đứng trên ban công phòng của Thẩm Lĩnh Trúc.
Thẩm Lĩnh Trúc lặng lẽ nhìn tuyết rơi, còn Thiên Hà thì chăm chú nhìn anh. Nghe anh nói vậy, cậu khẽ "oa" một tiếng, giọng mang theo chút ngạc nhiên, cảm thán:
"Anh Thẩm lợi hại thật."
Đôi mắt Thiên Hà có màu nhạt, bình thường sẽ tạo ra cảm giác xa cách và lạnh lùng.
Nhưng lúc này, ánh mắt ấy lại sáng rực, đôi đồng tử trong suốt lấp lánh như sao trời, chăm chú nhìn Thẩm Lĩnh Trúc. Trên gương mặt trắng nõn thấp thoáng chút ửng hồng. Bất kỳ người đàn ông nào, khi bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, lòng tự tôn đều sẽ được thỏa mãn một cách tối đa.
Thẩm Lĩnh Trúc nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt ấy.
Gương mặt vốn lạnh lùng vì mải suy tư bỗng trở nên dịu đi, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh đưa tay xoa đầu Thiên Hà, mái tóc mềm mại bị anh vò rối tung:
"Nhóc con lừa đảo."
Thiên Hà mở to mắt, đôi con ngươi trong veo không vương chút tạp chất, chỉ phản chiếu gương mặt của Thẩm Lĩnh Trúc:
"Anh Thẩm nói gì thế? Em đâu có lừa ai đâu."
Yết hầu Thẩm Lĩnh Trúc khẽ nhấp nhô, anh nhìn cậu thật sâu:
"Đừng gọi tôi là anh Thẩm."
Sắc mặt Thiên Hà lập tức trở nên ủ rũ thấy rõ:
"Anh không thích sao?"
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên má Thiên Hà, ngón tay cái chậm rãi xoa tới lui. Làn da mềm mại bị vuốt ve đến ửng hồng. Thẩm Lĩnh Trúc dịu dàng nhìn cậu, giọng nói trầm ấm:
"Thiên Hà, em đã mất trí nhớ."
"Ở trên ngọn núi này, em chỉ có tôi làm bạn ngày đêm. Em trông chỉ vừa mới trưởng thành, tôi lớn hơn em vài tuổi, tôi có trách nhiệm giúp em nhìn rõ thế giới này tươi đẹp ra sao."
Chứ không phải nhân lúc em còn mơ hồ vì mất trí nhớ mà giam cầm cuộc đời em.
Đó là điều mà với phẩm cách của Thẩm Lĩnh Trúc, anh không bao giờ làm được.
"Em biết mà, em—"
Dưới ánh mắt không đồng tình của Thẩm Lĩnh Trúc, Thiên Hà im bặt.
Anh nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc cho cậu. Đôi tay trắng trẻo với từng đốt ngón tay rõ ràng len lỏi giữa những sợi tóc đen. Sự dịu dàng ấy còn chưa kịp làm người ta chìm đắm, bàn tay kia đã rời đi.
"Đường xuống núi bị chặn, điện thoại cũng không gọi được. Mấy ngày tới hãy cẩn thận, tránh xa đám người đó một chút."
Nói rồi, Thẩm Lĩnh Trúc đút tay vào túi áo, nhẹ giọng dặn dò.