Phòng Tắm Nhà Tôi Thông Tới Hiện Trường Vụ Án

Chương 9: Tấn công

"Không thể tiếp tục thế này, cứ giằng co như vậy mình sẽ chết."

Ý nghĩ này vụt qua đầu cô như một tia chớp.

Cơ thể căng thẳng đột nhiên thả lỏng, cánh tay đang cố gắng phản kháng rũ xuống.

Kẻ đang dùng hết sức ghìm chặt cổ Lâm Dao phía trên cảm nhận được tứ chi đối phương mềm nhũn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu cứ giằng co thêm 5 phút nữa, hắn e là không thể khống chế được người phụ nữ này.

Bàn tay đang nắm chặt chiếc dây cao su hơi nới lỏng ra.

Ba mươi giây nữa hay ba phút nữa?

Người đàn ông ngồi dưới đất sức cùng lực kiệt chống tay vào tường đứng dậy, ngón tay mò mẫm tìm vị trí công tắc trên tường.

"Tách!"

Ánh sáng chói lòa từ trên đỉnh đầu vụt sáng lên trong nháy mắt, người đàn ông quen với bóng tối theo bản năng nhắm mắt lại.

"Rầm!"

Lâm Dao vốn dĩ nằm bất động trên mặt đất không biết từ lúc nào đã đứng lên. Đúng lúc đèn sáng lên, hắn nhắm mắt, một chiếc bàn chải đánh răng điện chắc chắn với đầu bàn chải đang được ai đó nắm chặt giáng thẳng vào mắt hắn.

Lâm Dao hai tay nắm chặt bàn chải đánh răng điện dùng hết sức bình sinh giáng mạnh vào đầu hắn.

Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần... cho đến khi đối phương đau đớn không chịu nổi kêu rên, che đôi mắt đang chảy máu không ngừng đổ gục xuống.

Lâm Dao lúc này mới dừng tay, cô nhìn về phía cánh cửa phòng cách đó 1 mét.

Đây không phải cửa phòng tắm nhà cô!

Nhưng Lâm Dao không để ý đến sự quỷ dị và khác biệt này, cô vừa nắm chặt tay nắm cửa đã xông ra ngoài.

Phía sau, người đàn ông vừa miễn cưỡng mở mắt ra nghiến răng nghiến lợi xòe bàn tay, cố gắng hết sức cũng không thể túm được bóng lưng đang chạy trốn kia.

Cánh cửa phòng đóng sập lại, bên ngoài không còn bất kỳ động tĩnh nào truyền đến.

Người vừa chạy ra ngoài, tiếng bước chân của người đó sau khi cửa đóng lại liền biến mất.

Điều này khiến Ngô Dũng Quân đang nằm trên sàn phòng tắm nhanh chóng chịu đựng cơn đau đứng dậy.

Hắn chống tay vào tường thận trọng đi về phía trước vài bước, sau đó áp tai vào phía sau cánh cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Vài giây sau, hắn cuối cùng cũng xác định được, người phụ nữ kia sau khi ra ngoài, thật sự giống như đá chìm đáy biển, im ắng lạ thường.

Chẳng lẽ cô sau khi bỏ trốn không chạy, mà ở ngoài cửa chuẩn bị sẵn sàng chờ đánh lén mình?

Phía bên kia cánh cửa, Lâm Dao từ phòng tắm xa lạ xông ra ngoài lập tức đóng cửa lại, một giây sau lại lần nữa va vào một bóng hình.

Vu Hân Hân nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, mặc bộ đồ ngủ hình gấu con đứng ở ban công, vừa vặn va phải Lâm Dao từ trong toilet đi ra.

Vu Hân Hân đứng dưới ánh đèn ban công, nhìn thấy thân hình chật vật từ trong phòng tắm đi ra, đặc biệt là khi nhìn thấy vết máu trên cổ Lâm Dao và vết thương trên mặt cô, trực tiếp ngây người.

Cô ấy hoài nghi không biết mình có phải còn chưa tỉnh ngủ hay không, hoặc vẫn còn sống trong mơ?

Nếu không thì sao cô ấy lại nhìn thấy bạn cùng phòng mình, nửa đêm nửa hôm người đầy thương tích từ trong phòng tắm lao ra?

So với sự cứng ngắc của cô ấy, Lâm Dao khi nhìn thấy người quen thì ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Lúc vật lộn vừa rồi không cảm thấy quá đau, nhưng hiện tại khi đã an toàn, cơn đau nhức ở chỗ bị đâm khiến Lâm Dao cảm thấy trước mắt tối đen từng cơn.

"Cậu không sao chứ?"

Vu Hân Hân thấy dáng vẻ lảo đảo của cô, không để ý đến việc hỏi chuyện gì đã xảy ra, vội vàng đỡ cô vào phòng, kéo ghế cho cô ngồi xuống.

"Cảm ơn."

Lâm Dao ngồi trên ghế, vừa mở miệng máu đã chảy xuống.

"Cậu không sao chứ? Cậu như thế này phải đi bệnh viện."

Vu Hân Hân đưa khăn giấy trên bàn cho cô, khẩn trương nhìn những vết thương kinh khủng trên mặt và cổ cô.

"Không cần đi, mình nghỉ ngơi một lát là ổn."

Lâm Dao lau sạch máu trên khóe miệng, sau gáy như có vật gì rơi xuống, cô đưa tay dùng tay áo ngủ lau một chút.

Vu Hân Hân đứng một bên nhìn thấy tay áo sáng màu của cô bị nhuộm đỏ, cả người đều muốn phát điên lên.

Cô ấy cắn chặt bàn tay mình kêu lên, máu! Thật nhiều máu!

Cô ấy chưa bao giờ trải qua chuyện này, nửa đêm bạn cùng phòng bộ dạng như bị người ta đánh đập, toàn thân là thương tích ngồi ở chỗ này vừa lau vết máu vừa bình tĩnh nói không sao.

Sao lại không sao chứ! Rõ ràng nhìn thế nào cũng thấy có chuyện lớn!!!

Nhưng cô ấy nhìn biểu hiện của Lâm Dao giống như thật sự không để chút thương tích này trong lòng.

Vu Hân Hân cảm thấy bồn chồn khó chịu, cô ấy chạy đến bàn học của mình, lục lọi trong ngăn kéo một hồi rồi tìm thấy một hộp Ibuprofen cùng vài miếng băng cá nhân.

"Đây là thuốc giảm đau mình dùng khi đến tháng, coi như cậu không đi bệnh viện thì cũng nên uống chút thuốc giảm đau."

Lâm Dao nhận lấy hộp thuốc từ tay Vu Hân Hân, cùng với bốn miếng băng cá nhân.