Cô dùng điện thoại di động chụp ảnh cửa phòng tắm từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới mỗi một tấc đều chụp lại, lại dùng đèn pin cẩn thận xem xét tới lui vô số lần.
Liên tục xác nhận đây chính là một cánh cửa rất bình thường.
Trong phòng ngủ không có ai, chỉ còn lại Lâm Dao một mình đứng ở ban công trước cửa phòng tắm, mặt đầy vẻ cảnh giác, một tay nắm lấy tay nắm cửa đóng mở nhiều lần.
Đi tới đi lui mấy chục lần, tấm ván gỗ cũ kỹ phát ra tiếng ma sát chói tai.
Lâm Dao cuối cùng từ bỏ cánh cửa gỗ sắp sập này, cô đứng dậy nhìn qua khe hở giữa phòng tắm và ban công.
Đột nhiên có cách đối phó với cánh cửa này.
Cô đi mua một cái thùng nước về, mỗi khi sử dụng phòng tắm.
Trước tiên dùng thùng nước chứa đầy nước, sau đó dùng thùng nước chống ở sau cửa, dùng thùng nước để thay thế việc đóng cửa, khi muốn ra thì chỉ cần dịch thùng nước đi là xong.
Cách này quả nhiên hiệu quả, một tuần tiếp theo Lâm Dao không gặp lại chuyện kỳ lạ kia nữa.
Một tuần sau, đêm khuya, người nào đó ban ngày huấn luyện quân sự uống quá nhiều nước trong lúc ngủ mơ mở mắt, mò mẫm đi về phía về phía phòng tắm.
Đến phòng tắm, Lâm Dao khép cửa lại, vừa lúc định xoay người thì nghe được một tiếng thở yếu ớt, tiếng thở này đang từ phía sau truyền đến cổ cô.
Trong bóng tối của phòng tắm, ngoài cô ra, còn có một người đứng ở phía sau cô.
Đầu óc đang buồn ngủ, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Cô giả vờ không biết gì, đứng trong bóng tối, đem hai tay vốn chuẩn bị cởϊ qυầи lại nâng lên, ở giữa không trung làm ra một tư thế cầm lấy đồ vật.
Tiếp theo cô liền đứng trong bóng tối, nửa mở mắt, mặt không đổi sắc, lấy tay giơ cái bàn tay không có vật gì lên, nhắm ngay đầu mình.
Lặp đi lặp lại động tác đó hai, ba lần, giống như đang chải đầu, tạo ra một cảm giác nhịp nhàng chậm rãi.
Sau khi đã "chải" xong toàn bộ đầu như vậy, Lâm Dao buông tay xuống, trong lòng thầm tính toán điều gì đó, rồi lại hướng về phía bóng tối phía trước nhìn ngó.
Làm xong hết thảy, cô hài lòng xoay người muốn đi.
Người bên cạnh toàn bộ quá trình cũng không phát ra âm thanh, cũng không có bất kỳ hành động nào
Nhưng Lâm Dao nghe được tiếng hít thở của người đó, thậm chí khi cô giả vờ mộng du chải đầu, mấy lần giơ tay lên chạm vào cánh tay người kia.
Trên người người này có mùi thuốc lá đặc trưng quanh năm.
Chắc chắn không phải bạn cùng phòng của cô.
Khi "cơn mộng du" chải đầu kết thúc, cô tự nhiên giơ cổ tay lên, muốn rời đi.
"Cửa ở bên trái."
Lâm Dao không tìm được chốt cửa phòng tắm vốn nên tồn tại, cô thử dò xét động tác của bàn tay, bán rẻ hành vi của cô.
Cùng lúc đó bên tai truyền đến giọng nói nam tính âm u lạnh lẽo, khiến cô không chút do dự nghiêng đầu né tránh đòn tấn công đầu tiên, theo sát sau đó là cú đấm tương tự đánh về phía trước.
Đôi mắt vốn dùng để ngủ kia triệt để mở ra.
Dù không nhìn thấy gì, Lâm Dao cũng không dám nhắm mắt lại.
Người biết thưởng thức đều biết không gian hắc ám không có nghĩa là đen kịt không có bất kỳ ánh sáng nào.
Người mới từ gian phòng sáng sủa tiến vào không gian hắc ám, quả thực sẽ có trong thời gian ngắn ngủi không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Nhưng chỉ cần thích ứng với bóng tối, liền có thể một lần nữa thấy rõ ràng một chút vị trí bày biện vật thể cùng chỗ ẩn thân.
Trong bóng tối, nắm đấm của cô giáng thẳng vào mặt đối phương, lạnh như băng. Chưa kịp chớp mắt, đối phương đã phản đòn, tung ra cú đấm như bao cát trút xuống.
Lâm Dao tận dụng bóng đêm, vớ lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay, dồn hết sức lực đập mạnh về phía đối phương.
Kẻ kia không ngờ rằng, giữa đêm khuya thanh vắng lại xuất hiện một người phụ nữ gan dạ và dũng cảm đến vậy. Hắn cần phải dồn toàn lực để chế ngự cô, nếu không rất có thể sẽ rơi vào thế hạ phong bất cứ lúc nào.
Hai người trong bóng tối không ai nói với ai một lời, chỉ im lặng lao vào nhau, quần nhau trong trận chiến.
Khung sắt đổ, giày bay, khăn mặt trên tường đã biến thành công cụ siết cổ lợi hại, bàn chải đánh răng là vũ khí sắc bén nhất.
Lâm Dao không biết mình đã đánh rơi chiếc dép lê ở đâu. Đây không phải là ban công phòng tắm quen thuộc của cô. Vừa rồi bị ngã, gáy đập vào tường khiến cô ý thức mơ hồ trong chốc lát. Ngay lập tức, cô đã bị đối phương chiếm thế thượng phong.
Không biết là vật gì, nhỏ dài như dây kẽm hoặc dây thừng quấn vào cổ cô, bị người từ hai bên cạnh ra sức siết chặt.
"Hộc... hộc... Á... Á..."
Lâm Dao nằm trên mặt đất, bên tai ngoài tiếng ù ù chói tai còn có tiếng hít thở nặng nhọc của đối phương.
Trước mắt cô tối đen từng cơn, cổ họng đau dữ dội như bị đổ dầu nóng, cô ngửi thấy mùi máu tươi trên đầu lưỡi mình.