Mau Xuyên Hệ Thống Giao Dịch Vận Mệnh

Quyển 1 - Chương 4: Kỹ Nữ Thanh Lâu

Tô Tân lật lại ký ức của thân thể này mới chỉ 16 tuổi, chỉ còn vài ngày nữa là sẽ bước vào độ tuổi trưởng thành.

[Ký chủ, phát hiện cảm xúc dao động bất thường.]

Tô Tân siết chặt nắm đấm: “Tôi muốn đánh người.”

Một tiểu nha đầu khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng bưng chậu nước đến trước mặt, cẩn thận hầu hạ Tô Tân rửa mặt chải đầu.

“Mụ mụ tìm ta có chuyện gì?”

Vừa lau mặt, Tô Tân vừa hỏi.

“Thư Quyển không rõ lắm. Nhưng nhìn sắc mặt của mụ mụ khi ấy, chắc là chuyện tốt.”

Tiểu nha đầu tên Thư Quyển lắc đầu, nghiêm túc trả lời.

Nghe vậy, khóe môi Tô Tân nhếch lên nhưng nụ cười lại mang theo chút cay đắng.

“Có thể khiến mụ mụ vui vẻ sao… Chậc.”

Cô cười khổ nhưng ánh mắt lại lộ ra vài phần lạnh nhạt.

“Cô nương tốt như vậy, nhất định sẽ có một nơi nương tựa tốt.”

Thư Quyển vui vẻ nói, đôi mắt cong cong, trong trẻo như nước.

Tô Tân bật cười, đưa tay chọc nhẹ vào trán nàng:

“Tiểu nha đầu, miệng ngày càng ngọt đấy nhé.”

Thư Quyển không né tránh mà cười tít mắt, sau đó nghiêm túc nói:

“Thư Quyển nói thật mà! Để Thư Quyển trang điểm cho cô nương nhé.”

[Ký chủ nhập vai rất nhanh, tôi vô cùng hài lòng!]

“Cảm ơn ngươi đã khen.”

[Thưởng cho ký chủ một giọt "Nước mắt cá sấu".]

Tô Tân: …??

[Ký chủ có thể lập tức sở hữu kỹ năng "hoa lê dính hạt mưa", tùy ý chọn kiểu khóc “ gào khóc thảm thiết, rưng rưng nghẹn ngào hoặc vừa cười vừa rơi lệ, v…v…]

Tô Tân: …Ồ, cũng mạnh đấy chứ.

Cô chấp nhận phần thưởng vì nó nghe có vẻ hữu dụng. Dù gì, gϊếŧ chóc thì dễ nhưng khóc lại là chuyện khác nhiều năm huấn luyện đã mài mòn cảm xúc, khiến cô trở nên lạnh lùng như sắt đá.

Thân thể hiện tại của cô mang cái tên Tuyết Diêu một cái tên hoa mỹ nhưng thực ra, tên thật của nguyên chủ đã bị chính nàng quên mất từ lâu.

Khi còn bé, Tuyết Diêu bị bọn buôn người lừa bán vào thanh lâu này. Nhờ gương mặt xinh đẹp trời ban, nàng được tú bà đời trước để mắt tới và bắt đầu đào tạo.

Hôm nàng bị đưa tới, trời đã tháng 11, tuyết rơi trắng xóa khắp Ngư Thành. Tú bà nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tuyết đọng trên cành khẽ rơi xuống liền thuận miệng đặt cho nàng cái tên Tuyết Diêu.

Năm nguyên chủ lên mười một tuổi, tú bà cũ mắc bệnh qua đời. Trước khi ra đi, bà ta giao lại thanh lâu này cho một cô nương đã ở đây lâu năm, tính cách chín chắn, thực dụng. Từ đó, cuộc sống của nguyên chủ ngày càng khắc nghiệt hơn.

Tú bà mới tên Đạp Nhạn một người vô cùng thực tế và lợi ích đặt lên hàng đầu. Nhìn thấy nguyên chủ có tiềm năng, bà ta quyết định bồi dưỡng nghiêm khắc hơn bao giờ hết. Từ đó, cuộc sống của nàng không còn dễ dàng như trước, mỗi ngày mệt đến sống dở chết dở với đủ kiểu huấn luyện.

Vì muốn nàng giữ dáng, Đạp Nhạn còn cắt xén khẩu phần ăn, khiến nàng vừa kiệt sức vừa đói cồn cào.

"Cô nương, xong rồi ạ."

Thư Quyển cài trâm lên tóc cho Tô Tân, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc đen bóng.

Cô ngắm nghía một chút rồi khẽ cảm thán: "Nhà ta cô nương là đẹp nhất! Cái gì mà Vạn Nguyệt chứ, còn lâu mới so được!"

Vừa nói, Thư Quyển vừa nhìn nghiêng khuôn mặt Tô Tân với ánh mắt si mê, trong giọng điệu còn có chút tức giận bất bình.

Gương mặt này đúng là đẹp đến cực hạn, quyến rũ mà không dung tục. Đứng yên một chỗ thôi cũng tựa như một bức tranh sống động.

Nhưng mà… có đẹp đến đâu đi nữa, thì vẫn chỉ là một kỹ nữ.

Thư Quyển bỗng chốc lẩm bẩm: "Cô nương dạo này có gì đó… thay đổi."

Thư Quyển nói xong cũng không hề cố gắng hạ thấp giọng.

Thư Quyển là nha hoàn mà nguyên chủ đã mua về, đã theo nàng nhiều năm. Mặc dù là chủ tớ nhưng tuổi tác hai người không chênh lệch nhiều, nên tình cảm giữa họ thậm chí còn thân thiết hơn cả tỷ muội.

"Chỗ nào thay đổi?"

Tô Tân mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt lướt qua chiếc gương đồng, hình ảnh phản chiếu là một cô gái duyên dáng, phong tư thanh thoát. Cô khéo léo che giấu đi vẻ sắc bén và hơi thở đầy nguy hiểm của mình, trông chẳng khác gì nguyên chủ một chút nào.

"Không nói nên lời, có lẽ là sáng nay Thư Quyển dậy sớm, không cẩn thận va phải đầu, nên mới nhìn thấy ảo giác thôi."

Thư Quyển lắc đầu, không tin lắm, nhìn Tô Tân đứng lên, rồi đáp lại.

"Khái trứ đâu? Để ta xem thử, có khi lại bị cẩn thận quá thôi."

Tô Tân liếc mắt nhìn Thư Quyển, bước lại gần và cúi đầu nhìn vào sau đầu nàng, rồi đưa tay chạm vào đó.

Tô Tân cao hơn Thư Quyển một chút, dễ dàng xốc nàng lên và Thư Quyển không phản kháng, cứ để Tô Tân tự nhiên làm theo ý mình.

"Không có sưng lên đâu, lần sau cẩn thận chút."

"Biết rồi, cô nương. Cô nương mau đi gặp mụ mụ đi."

Tô Tân mở cửa phòng, bước ra ngoài. Sau khi cô rời đi, Thư Quyển ngồi xuống giường, mặt đỏ ửng lên.

14 cũng thấy cảnh này nhưng cảm thấy việc này không liên quan gì đến nhiệm vụ của Tô Tân, nên không thông báo gì thêm cho cô.

Tô Tân vẫn giữ dáng vẻ thục nữ, đi từng bước nhẹ nhàng đến trước cửa phòng của mụ mụ Đạp Nhạn, khẽ gõ cửa.

“14, lần này là lần đi chậm nhất của tôi từ trước tới nay đấy.”

[Ừ, không sao đâu, còn nhiều lần sau nữa.]