Năm Mươi Câu Chuyện Nổi Tiếng

Chương 6: Vua John và vị trụ trì.

Có một vị vua nước Anh tên là John. Ông là một vị vua tồi tệ nhất từ trước đến giờ vì ông rất tàn nhẫn và độc ác với dân chúng. Chỉ cần ông ta muốn làm việc gì đó thì chắc chắn tên đàn ông này sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến sự sống chết của người khác. Vị vua này được cho là tồi tệ nhất mà nước Anh từng có.

Tại thị trấn Canterbury, có một vị trụ trì giàu có sống trong một tòa nhà lớn gọi là Abbey. Mỗi ngày, một trăm quý tộc cùng ngồi ăn tối với ông; còn năm mươi hiệp sĩ dũng mãnh, mặc áo nhung đẹp và đeo dây chuyền vàng, phục vụ ông tại bàn ăn.

Khi John nghe được cách sống xa hoa của vị trụ trì này, ông quyết định phải dừng ngay việc đó lại. Vì vậy, ông đã sai người gọi vị trụ trì đến gặp ông.

"Thế nào, trụ trì thân mến?" Vua John nói.

"Tôi nghe nói ngài sống tốt hơn cả tôi. Ngài dám làm như vậy sao? Ngài không biết rằng chẳng ai trong vương quốc này được phép sống tốt hơn nhà vua à? Và tôi nói cho ngài biết, chẳng ai được phép sống như thế."

"Thưa nhà Vua!" vị trụ trì cất lời:

"Tôi chỉ tiêu xài những gì là của tôi. Tôi mong ngài không nghĩ xấu về tôi vì tôi chỉ muốn làm cho bạn bè và những hiệp sĩ dũng cảm của tôi cảm thấy vui vẻ."

"Nghe vậy, làm sao tôi có thể không nghĩ xấu về ngài?" Vua John đáp lại.

"Tất cả những gì có trong vương quốc này đều là của ta, tất cả phải nghe theo lệnh ta, và ngài dám làm ta đây xấu hổ khi sống sang trọng hơn cả nhà vua sao? Ngài có vẻ đang cố gắng thay thế ta để trở thành người chức cao vọng trọng nhất cái đất nước này..."

"Ôi, xin đừng nói vậy!" vị trụ trì nói. "Vì tôi..."

"Không nói thêm lời nào nữa!"

Vua John cắt ngang.

"Lỗi của ngươi đã rõ ràng rồi. Nhưng ta sẽ cho trụ trì cao quý đây một cơ hội, chỉ cần ngươi trả lời được ba câu hỏi của ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Còn nếu không thì đầu của người sẽ lìa khỏi xác!"

"Tôi sẽ cố gắng trả lời, thưa Vua!"

Trụ trì trả lời.

"Vậy thì..."

Vua John nói tiếp, "Cho ta biết thời hạn sống của một con người, ta liệu sẽ sống được bao năm nữa khi bản thân của ta đang ngồi đây với vương miện vàng trên đầu. Thứ hai, ngài phải nói cho ta biết khi nào vị vua như ta có thể bước chân ra ngoài kia và đi vòng khắp thế giới; và cuối cùng, ta đố ông rằng ta đang nghĩ thứ gì trong đầu?"

"Thưa đấn cao quý của tôi ơi.."

Trụ trì sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cũng đã có sự lựa chọn an toàn của riêng mình:

"Đây là những câu hỏi khó và sâu sắc, tôi không thể trả lời ngay được. Nhưng nếu ngài cho tôi hai tuần để suy nghĩ, tôi sẽ làm hết sức mình."

"Được thôi, đúng hai tuần phải cho ta kết quả. Nếu không thì coi chừng cái mạng nhỏ của ông đấy!"

"Nếu trả lời không được, ông sẽ bị mất đầu và tất cả tài sản của ông sẽ thuộc về ta!"

Lúc này, trụ trì buồn bã rời đi. Trong lòng đầy lo lắng. Trước tiên, ông cưỡi ngựa đến Oxford, nơi có một trường đại học lớn, hy vọng sẽ tìm được sự giúp đỡ từ các giáo sư thông thái. Nhưng họ chỉ lắc đầu và nói rằng không có gì trong sách vở của họ nói về Vua John.

Tiếp đó, vị trụ trì cưỡi ngựa đến Cambridge, nơi có một trường đại học khác. Nhưng không một thầy giáo nào ở đây có thể giúp ông.

Cuối cùng, đầy thất vọng và sầu muộn, ông cưỡi ngựa trở về nhà, chuẩn bị từ biệt bạn bè và những hiệp sĩ dũng cảm của mình. Vì giờ đây, ông biết mình chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa để sống trên trần thế này.

Khi trụ trì tội nghiệp cứ như thế mà lang thang đi trên con đường dẫn đến ngôi nhà lớn của mình, ông gặp người chăn cừu đang đi ra đồng. "Chào mừng về nhà, chủ nhân tốt bụng!" người chăn cừu kêu lên.

" Ngài đến cho chúng tôi tin tức tốt lành gì từ Vua John vĩ đại ư?"

“Hãy vui lên, vui lên đi, ông chủ tốt bụng,” người chăn cừu nói.

"Bộ ngài chưa bao giờ nghe nói rằng một kẻ ngốc có thể dạy trí thông minh cho một người khôn ngoan phải không? Tôi nghĩ tôi có thể giúp ngài thoát khỏi rắc rối."

"Cậu sẽ giúp tôi!?"

Vị trụ trì kêu lên.

"Làm thế nào? làm thế nào?"

"Vâng," người chăn cừu đáp, "ngài biết đấy, mọi người đều nói tôi trông giống ngài, và đôi khi tôi còn bị nhầm là ngài nữa. Vì vậy, nếu ngài cho tôi mượn ngựa, quần áo và người hầu, tôi sẽ lên London gặp nhà vua. Nếu chẳng còn cách nào khác, ít nhất tôi có thể chết thay ngài."

"Người chăn cừu tốt bụng," vị trụ trì nói, "ngài thật là tốt bụng, và tôi cũng định để ngài thử kế hoạch này. Nhưng nếu chuyện tồi tệ nhất xảy ra, ngài sẽ không chết thay tôi đâu. Tôi sẽ chết thay mình."

Vậy là người chăn cừu chuẩn bị lên đường ngay lập tức. Ông mặc đồ rất cẩn thận. Áo choàng chăn cừu của ông được khoác ngoài chiếc áo dài của trụ trì, và ông mượn chiếc mũ và cây gậy vàng của trụ trì. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, không ai trên đời này có thể nghĩ rằng ông không phải là vị trụ trì lớn. Sau đó, ông cưỡi ngựa, cùng với một đoàn hầu cận, lên đường đến London.

Tất nhiên, nhà vua không nhận ra ông.

"Chào mừng, ngài trụ trì!" nhà vua nói.

"Thật tốt khi ngài đã trở lại. Nhưng, dù ngài đến sớm như thế nào đi chăng nữa mà ngài không trả lời được ba câu hỏi của ta thì ngài sẽ mất đầu."

"Tôi sẵn sàng trả lời, thưa vua!" người chăn cừu nói.

"Thật sao, thật sao!" nhà vua nói, rồi cười thầm. "Vậy thì, trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi: Tôi sẽ sống bao lâu? Hãy cho tôi biết đến từng ngày."

"Ngài sẽ sống," người chăn cừu đáp, "cho đến ngày ngài chết, và không ngày nào lâu hơn. Và ngài sẽ chết khi ngài thở ra hơi thở cuối cùng, và không sớm hơn một giây."

Vị vua cười lớn.

"Ngươi thật là khôn khéo," ông ta nói. "Nhưng ta sẽ bỏ qua điều đó và công nhận câu trả lời của ngươi là đúng. Giờ thì nói cho ta biết, khi nào ta có thể đi vòng quanh thế giới?"

"Ngài phải thức dậy khi mặt trời mọc," người chăn cừu đáp, "và ngài phải cưỡi ngựa theo hướng mặt trời cho đến khi mặt trời mọc lại vào sáng hôm sau. Khi ngài làm như vậy, ngài sẽ nhận ra rằng mình đã đi vòng quanh thế giới trong vòng hai mươi bốn giờ."

Vị vua lại cười. "Thật vậy," ông nói, "ta không nghĩ rằng có thể làm được điều đó trong thời gian ngắn như vậy. Ngươi không chỉ khôn ngoan mà còn rất trí thức, ta sẽ công nhận câu trả lời này. Và bây giờ, câu hỏi thứ ba và cũng là câu cuối cùng của ta: Ta đang nghĩ gì?"

"Đó là một câu hỏi dễ dàng," người chăn cừu đáp. "Ngài nghĩ rằng tôi là trụ trì Canterbury. Nhưng thật ra, tôi chỉ là một người chăn cừu nghèo của ông ấy, và tôi đến đây để xin tha lỗi cho ông ấy và cho chính tôi." Nói xong, ông liền tháo bỏ chiếc áo choàng dài.

Vị vua lại cười lớn và dài.

"Ngươi đúng là một tên ngốc vui tính," vua nói, "ta sẽ cho ngươi thay thế trụ trì Canterbury trong chức vụ của ông ta."

"Ôi, thưa vua! Điều đó không thể được," người chăn cừu nói. "Bởi vì tôi không biết đọc cũng chẳng biết viết."

"Được rồi," vua nói, "ta sẽ trả công cho ngươi vì trò đùa vui này. Ta sẽ cho ngươi bốn đồng bạc mỗi tuần suốt đời ngươi. Và khi ngươi về nhà, hãy nói với trụ trì già rằng ngươi đã mang về cho ông ấy một ân xá miễn phí từ Vua John."